Ba người vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy hắn cầm một quyển trục, hai tay kích động run rẩy, trong miệng run rẩy lẩm bẩm nói:
- Thiên địa có chính khí... Thiên địa có chính khí….
Đã là buổi tối.
Ánh chiều tà tối dần, hoàng hôn đầy trời, trên đỉnh Cự Viên được chiếu rọi một mảnh đỏ rực.
Trận tỷ thí thứ tám giữa Phiêu Miểu Tiên Tông và Đại Viêm chính thức bắt đầu.
Phiêu Miểu Tiên Tông đã thua năm trận liên tiếp.
Trận này, sẽ quyết định thắng lợi cuối cùng của bọn họ với Đại Viêm.
Vì vậy, điều quan trọng là phải thắng.
Nhạc Dương Lâu mặc lam bào đã dẫn đầu đi lên chiến đài.
Vị này cho dù là ở trong tam đại tiên tông, cũng là Phong chủ Phiêu Miểu Tiên Tông thanh danh hiển hách, lúc này đứng ở trên đài, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt trầm tĩnh, khí như núi rừng.
Những người tu luyện trẻ tuổi dưới đài, mặc dù chỉ len lén nhìn hắn một cái, cũng cảm thấy một cỗ áp lực cường đại đột nhiên đánh úp lại, làm cho trong lòng bọn họ căng thẳng.
Đây chính là khí thế của cường giả.
Một lát sau.
Bạch Y Sơn mặc nho bào trắng như tuyết, ôn nhuận như ngọc từ trong lều trại Đại Viêm đi ra, bay lên chiến đài.
Vị nam tử trung niên tướng mạo tuấn lãng, tóc mai trắng này, khí chất nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, mới nhìn đã làm cho người ta cảm giác như gió xuân.
Giả Tầm cùng Lưu Vân tiên tử cùng đi tới dưới chiến đài, một lần nữa bố trí trận pháp cường đại hơn.
Cường giả tranh đấu, uy lực rất lớn.
Vì để không ảnh hưởng đến người tu luyện xung quanh dưới đài, đương nhiên phải đổi lại trận pháp càng kiên cố hơn.
Dưới sự liên thủ của hai đại cao thủ, trận pháp rất nhanh đã bố trí xong. Một đạo hào quang màu vàng chậm rãi ngưng hiện ra, phạm vi càng rộng, bao phủ cả chiến đài.
Lúc này, phía Nhạc Dương Lâu trên đài chắp tay mở miệng nói:
- Phiêu Miểu Tiên Tông Nhạc Dương Lâu, chủ tu thần hồn, Quy Nhất trung kỳ.
Vừa nghe lời này, dưới đài đều truyền đến từng đợt tiếng kinh hô.
- Quả nhiên đã là Quy Nhất cảnh giới rồi.
- Chậc chậc, Quy Nhất, ở quốc gia chúng ta, cho dù là Hóa Thần Cảnh cũng không dám nghĩ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cao thủ Quy Nhất cảnh, chuyến này, đáng giá.
Lúc này, Bạch Y Sơn cũng chắp tay nói:
- Đại Viêm, Bạch Y Sơn, chủ tu Nho đạo, Đại Nho chi cảnh, Quy Nhất cảnh sơ kỳ.
Vừa nghe lời này, dưới đài lại truyền đến một tiếng kinh hô cao hơn.
- Chậc chậc, Nho đạo! Không ngờ tới vị Bạch viện trưởng này lại đột phá.
- Không phải nói, văn khí trong thiên hạ đã gần như biến mất, Đại Viêm sớm đã không có văn khí sao? Làm thế nào để hắn đột phá?
- Đại Viêm nho nhỏ, quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Ánh mắt Nhạc Dương Lâu ngưng tụ, bình thản nói:
- Không ngờ tới Bạch viện trưởng cũng đột phá đến cảnh giới Quy Nhất, chúc mừng, chúc mừng.
Mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông dưới đài, sắc mặt khẽ biến.
Đặc biệt là Chu Viễn Sơn vừa chuẩn bị lên đài, cơ bắp trên mặt hơi co giật.
Hắn cũng là Quy Nhất sơ kỳ.
Nhưng công pháp Nho đạo quỷ dị khó lường, nếu cảnh giới hai người ngang nhau, hắn thật sự không nắm chắc đánh thắng đối phương.
Mà trận chiến này, là cơ hội duy nhất bọn họ lội ngược dòng.
Vì vậy, họ phải giành chiến thắng.
- Không ngờ Bạch Y Sơn này lại đột phá. May mắn, đã để Nhạc Phong chủ đi lên...
Sắc mặt hắn âm trầm, trong lòng âm thầm may mắn.
Có Nhạc Phong Chủ ở đây, đương nhiên là vạn vô nhất thất.
Đến Quy Nhất cảnh, đừng nói một tiểu cảnh giới, cho dù cùng đẳng cấp, nhưng cũng sẽ bởi vì ai thăng cấp trước ai thăng cấp sau, mà chênh lệch rất lớn.
Huống chi, Nhạc Phong Chủ nghe nói đã chạy nước rút về cảnh giới phía sau.
Bạch Y Sơn này có lẽ chỉ vừa rồi đột phá Quy Nhất không lâu, đương nhiên không phải là đối thủ.
- Trận tỷ thí thứ tám, bắt đầu.
Lúc này, âm thanh của Giả Tầm bình thản vang lên.
Mọi người dưới đài đều nín thở ngưng thần nhìn lại.
Hai cao thủ Quy Nhất cảnh đối chiến, trăm năm khó gặp.
Trên chiến đài.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, thế nhưng đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đang lúc mọi người nghi hoặc, có người đột nhiên phát hiện, trong đôi mắt của hai người, lại phản chiếu hai đạo hư ảnh, tựa hồ đang kịch chiến.
Thì ra thần hồn của hai người, sớm đã chiến đấu cùng một chỗ.
Chỉ là tốc độ quá nhanh, thần hồn quá mạnh, rất nhiều người căn bản cũng không kịp phát hiện.
Bùm.
Lúc này, một đợt khí lạnh đột nhiên nổ tung ở giữa hai người, giống như thủy triều khuếch tán ra bốn phía.
Thân thể hai người bỗng nhiên chấn động, đôi mắt tan rã khôi phục thần thái.
Nhạc Dương Lâu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mà thân thể Bạch Y Sơn lại nhoáng lên một cái, lui về phía sau, vội vàng lui khoảng cách mấy chục bước, mới đứng vững, trên mặt đột nhiên đỏ bừng.
Rõ ràng, hắn đã bị thiệt thòi.
Hào quang trong tay Nhạc Dương Lâu chợt lóe, xuất hiện một thanh loan đao màu vàng dài ba thước.