Bạch Y Sơn: - ...
- Thả!
Một đạo hỏa diễm từ bên trong cơ thể Lạc Thanh Chu dâng lên, trong nháy mắt hòa tan hàn băng trên người.
Lạc Thanh Chu cầm quyển trục, nhìn cửa chất vấn:
- Nguyệt Dao cô nương, ta dễ ức hiếp lắm sao?
Thiếu nữ lạnh như băng ở cửa khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu không còn lời nào để nói.
Trong lòng Bạch Y Sơn lại càng thêm hồ nghi, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ ở cửa, hỏi:
- Nguyệt Dao cô nương vừa rồi phóng thích kỹ năng, dùng cái gì thúc dục? Hẳn là không phải hồn lực chứ?
Dùng hồn lực thúc dục công pháp, đương nhiên có hồn lực ba động.
Nhưng vừa rồi thì không có.
Nguyệt Dao trầm mặc một chút, lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết.
Bạch Y Sơn nghe vậy sửng sốt, trong lúc nhất thời, không phân biệt được rốt cuộc nàng thật sự không biết, hay là không muốn nói.
Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên cất quyển trục nói:
- Tiền bối, thời gian tỷ thí hẳn cũng sắp tới rồi. Vãn bối muốn mặt dày viết mấy bài thơ, thỉnh tiền bối chỉ giáo một chút, không biết có thể hay không?
Vừa nghe lời này, Bạch Y Sơn đầu tiên ngẩn ra, lập tức thần quang trong mắt sáng lên, nói:
- Mời.
Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn, trả quyển trục lại cho hắn, sau đó lấy ra bút mực, đi tới trước bàn bên cạnh, mở giấy Tuyên Thành ra.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức đi tới, cầm lấy khối mực nói:
- Trẫm đến giúp ngươi mài mực.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Nếu có bệ hạ tự tay mài mực, nói vậy mấy bài thơ này, nhất định sẽ có phong thái không tầm thường.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa mài mực, vừa bĩu môi:
- Vuốt mông ngựa thành tinh.
Lạc Thanh Chu cầm lấy bút lông sói, hơi trầm ngâm, liền chấm mực, viết lên.
Một bài thơ, tất cả trong một.
Hắn cầm lấy giấy Tuyên Thành, đưa tới trước mặt Bạch Y Sơn, nói:
- Tiên sinh mời xem qua, vãn bối tiếp tục viết bài thứ hai.
Bạch Y Sơn tiếp nhận giấy Tuyên Thành, nghiêm túc nhìn lại, nhất thời ánh mắt sáng ngời, thần quang rạng rỡ.
Nhưng sau khi đọc xong cả một bài thơ, hắn lập tức lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu từng chữ từng chữ hiện ra câu thơ trên giấy Tuyên Thành.
- Tiền bối, đây là bài thứ hai.
Lúc này, Lạc Thanh Chu lại đưa giấy Tuyên Thành thứ hai cho hắn.
Bạch Y Sơn phục hồi tinh thần lại, vội vàng cẩn thận tiếp lấy trong tay, sau đó nín thở, khẩn cấp nhìn lại.
- Tây bắc hữu cao lâu, Thượng dữ phù vân tề....
Chỉ mở đầu một câu, đã làm cho văn khí trong lòng hắn rung động, nhiệt huyết trong nháy mắt dâng lên!
Đợi tâm tình hắn bớt kích động, đọc đầy đủ từ đầu, nhất thời cảm thấy trong lòng trong nháy mắt hào tình vạn trượng, lại trong nháy mắt phiền phức tràn đầy, tâm tình phức tạp khó nói thành lời, văn khí kích động không ngừng.
Lúc này, Lạc Thanh Chu lại viết xong bài thứ ba, đưa cho hắn.
Bạch Y Sơn đột nhiên giống như thất hồn lạc phách, giật mình, mới đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ, tỉnh táo lại.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của Giả Tầm:
- Thời gian đã đến, hai bên chuẩn bị lên đài!
Bạch Y Sơn nhanh chóng đọc xong chữ viết còn chưa khô trên giấy Tuyên Thành, khắc sâu trong đầu.
Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại một mạch liền mạch, viết xong bài cuối cùng.
Sau đó, hắn buông bút mực xuống, hai tay nâng tờ giấy Tuyên Thành trên bàn lên, cung kính đưa cho hắn, nói:
- Tiền bối, bài cuối cùng này, là vãn bối đặc biệt viết cho ngài.
Bạch Y Sơn vừa nghe, lập tức trịnh trọng tiếp nhận, ngưng mắt nhìn lại.
Vẻn vẹn chỉ nhìn hai câu đầu tiên, hắn liền đột nhiên chấn động trong lòng.
Đợi xem xong hai câu cuối cùng, văn khí trong cơ thể hắn, giống như không thể không chế được, “oanh” một tiếng, bắt đầu như thủy triều xông lên.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hắn lại liên tục nói ba từ tốt, kích động cả người run rẩy, lập tức khí tức cả người lần nữa biến đổi, nhanh chóng cất thi từ trong tay, sải bước đi ra ngoài cửa.
Khi hắn đi đến cửa.
Nguyệt Dao đứng ở cửa, đột nhiên lại đưa cho hắn ba quyển trục, nói:
- Ba bài này, hẳn là hữu dụng với ngươi.
Bạch Y Sơn nghe vậy hơi giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng một cái, dừng một chút, đưa tay tiếp nhận, lập tức mở ra nhìn.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thần sắc khẽ động, không khỏi mở miệng nói:
- Nguyệt Dao cô nương cũng biết làm thơ?
Nguyệt Dao nhìn về phía hắn, trên mặt vẫn không hề gợn sóng, giọng điệu lạnh lùng nói:
- Ta không biết, nhưng có người giúp ta làm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt, lập tức đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người nào đó bên cạnh.
Lạc Thanh Chu vội vàng cúi đầu, làm bộ rất nghiêm túc dọn dẹp bút mực trên bàn.
Lúc này, nho bào trên người Bạch Y Sơn, lại đột nhiên “phật” một tiếng, phất phới rung động, khí chất cả người, giống như đột nhiên, xảy ra biến hóa long trời lở đất!