Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, nói:
- Nếu là Chu Viễn Sơn lúc trước ký kết khế ước sinh tử, hẳn còn có một chút nắm chắc. Về phần Nhạc Dương Lâu, chỉ sợ rất khó. Hơn mười năm trước, đối phương đã đột phá đến cảnh giới Quy Nhất, chỉ sợ hiện giờ ít nhất cũng là Quy Nhất trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ. Văn khí Đại Viêm ta hao hết, mấy năm nay ta tìm khắp Cửu Châu đại lục, mới tìm được mấy quyển cổ tịch ẩn chứa văn khí, dùng để tu luyện, lại thêm cảm ngộ bài Tương Kính Tửu kia, mới may mắn đột phá đến cảnh giới Quy Nhất...
Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng:
- Nho đạo đột nhiên sụp đổ, chúng ta cũng không ngờ tới, lại muốn chuyển tu những thứ khác, cũng đã muộn rồi. Chỉ có thể kiên trì, tiếp tục gian nan đi tiếp. So với tu luyện thân thể, tu luyện thần hồn đương nhiên càng khó hơn, hơn nữa không có bất kỳ tiền đồ nào đáng nói.
- Về phần công pháp của chúng ta, tuy rằng thần kỳ, lại bởi vì thiên địa văn khí hiếm hoi, rất nhiều đều đã mất đi hiệu lực. Đối phương là Phong Chủ của Phiêu Miểu Tiên Tông, vô luận công pháp hay là pháp bảo trên người, đều không phải ta có thể so sánh.
- Cho nên...
Lạc Thanh Chu gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy có chút khó khăn.
Bạch Y Sơn đột nhiên lại mỉm cười, thần quang trong mắt rạng rỡ, khí thế trong nháy mắt thay đổi:
- Nhưng mặc dù như thế, ta đương nhiên cũng sẽ không nhận thua. Lần này ta vốn ôm tử chí hy sinh thân thể vì nước mà đến, chỉ cần có thể vì Đại Viêm tranh thủ một ít cơ hội, Bạch Y Sơn ta mặc dù chết trận trên đài, thì có gì sợ!
Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên nhíu mày nói:
- Viện trưởng, không cần như thế. Chúng ta đã thắng năm trận rồi, nếu trận này gặp nguy hiểm, viện trưởng trực tiếp nhận thua là được. Chỉ có viện trưởng ở đây, Đại Viêm ta mới có người đứng đầu, không để người ta ức hiếp.
Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, nói:
- Chúng ta còn cần thắng trận cuối cùng. Trận cuối cùng này...
- Viện trưởng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cắt ngang lời hắn, nhìn người nào đó ở cửa một cái, nói:
- Còn có nàng.
Lập tức lại âm thầm nói:
- Lần này chúng ta tỷ thí, cũng không chỉ là vì lợi ích của Đại Viêm, còn vì nàng, nàng đương nhiên phải xuất ra một ít lực. Mặc dù ai đó đã giúp nàng ấy đóng góp rất nhiều.
Khi nói đến ai đó, nàng liếc nhìn một người khác đang nhìn vào quyển trục.
Ánh mắt Bạch Y Sơn nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng ở cửa.
Trong mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lóe lên hào quang, nói:
- Viện trưởng cũng đừng coi nàng là kẻ ngốc. Nếu nàng dám xuất chiến, đương nhiên sẽ không e ngại trói buộc của Phiêu Miểu Tiên Tông cho nàng. Nếu nàng xuất chiến, Phiêu Miểu Tiên Tông đương nhiên cũng phải phái ra một đệ tử, mà không phải đại nhân vật lợi hại nhất như Nhạc Dương Lâu lên đài. Trong trường hợp đó, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Bạch Y Sơn dừng một chút, nhìn thiếu nữ ở cửa, nhẹ nhàng hỏi:
- Nguyệt Dao cô nương, có thể nói cho ta biết, hiện tại tu vi của ngươi là gì không?
Lạc Thanh Chu cũng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Nguyệt Dao trầm mặc một chút, khẽ lắc đầu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhất thời nhíu mày, lạnh mặt nói:
- Đã đến lúc này rồi, còn muốn giấu diếm sao?
Trên gương mặt lạnh như băng của Nguyệt Dao, tựa hồ lộ ra một chút không được tự nhiên, dừng một chút, mở miệng nói:
- Ta cũng không biết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt, nói:
- Ngươi hiện giờ có tu vi gì, ngươi không biết?
Nguyệt Dao lại trầm mặc.
Trên mặt Bạch Y Sơn lộ ra một tia nghi hoặc, nói:
- Nguyệt Dao cô nương có thể phóng thích một ít khí tức, hoặc là một đạo công pháp ra, để Bạch mỗ nhìn một chút?
Nguyệt Dao dừng một chút, vươn ra một ngón tay ngọc mảnh khảnh, chỉ về phía sau hắn.
Sau đó, cất nó đi.
Bạch Y Sơn ngẩn người, nói:
- Xong rồi sao?
Nguyệt Dao khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Bạch Y Sơn tràn ngập hồ nghi.
Vừa rồi căn bản hắn cũng không hề cảm nhận được bất kỳ công pháp ba động nào, thậm chí cũng không có cảm thụ được bất kỳ khí tức nào.
Bất kỳ võ giả và tu hồn giả nào, khi phóng thích công pháp, đều sẽ có nguyên khí hoặc hồn lực ba động.
Mà khi người tu luyện Nho đạo bọn họ động thủ, thì có văn khí ba động.
Đồng thời, khí tức của mỗi người cũng sẽ tản mát ra.
Nhưng thiếu nữ này vừa rồi...
Không phải là lừa dối, phải không? Thật ra nàng căn bản không hề phóng thích bất kỳ khí tức công pháp nào?
Trên mặt Bạch Y Sơn lộ ra vẻ mặt hoài nghi, đang muốn hỏi lại thì Nam Cung Hỏa Nguyệt bên cạnh đột nhiên chỉ chỉ phía sau hắn, nói:
- Viện trưởng...
Bạch Y Sơn sửng sốt, quay đầu nhìn lại, nhất thời cứng đờ.
Thiếu niên đứng ở phía sau hắn, thiếu niên vốn đang nghiêm túc nhìn bài viết trên quyển trục, giờ phút này đột nhiên biến thành một khối băng, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, chỉ có ánh mắt còn đang chớp chớp.