Vừa nghe lời này, Giả Tầm lập tức hiểu được, cười nói:
- Lão phu cũng cho rằng như vậy. Nếu lên đài tỷ thí, đương nhiên phải dựa theo quy tắc tỷ thí mà làm, không thể ai nói cái gì chính là cái đó. Lão phu đi nói với mọi người một tiếng, miễn cho mọi người nói chúng ta thiên vị Phiêu Miểu Tiên Tông.
Nói xong, hắn chắp tay, xoay người rời đi.
Hắn trực tiếp đi lên đài chiến, đầu tiên là “khụ” một tiếng, lập tức, ánh mắt uy nghiêm quét về phía đám người dưới đài.
Tiếng nghị luận ồn ào bốn phía, lập tức yên tĩnh lại.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sau đài, âm thanh của hắn bình thản mở miệng nói:
- Đại Viêm cùng Phiêu Miểu Tiên Tông tổng cộng có mười một trận tỷ thí. Dựa theo quy tắc tỷ thí, hai bên mỗi người cần phải thắng sáu trận tỷ thí, mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Về phần lời Nhạc Phong chủ của Phiêu Miểu Tiên Tông nói lúc trước, lão phu cũng nghe được, nhưng lời hắn nói, cũng không thể tính là quy tắc tỷ thí. Đương nhiên, nếu như bọn họ muốn chủ động nhận thua, lão phu đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Dừng một chút, hắn lại dùng ánh mắt uy nghiêm quét một vòng phía dưới, nói:
- Lần tỷ thí này, do Bồng Lai Tiên Đảo và Cửu Thiên Dao Đài, cùng với tông môn thiên hạ nhìn thấy, đương nhiên phải dựa theo quy tắc tỷ thí chân chính mà làm. Nếu ai muốn thay đổi liền có thể thay đổi, vậy những quy tắc đã từng đưa ra kia, còn có ích lợi gì?
Dưới sân đấu, im lặng.
Chúng tu luyện giả mặc dù trong lòng vẫn khinh thường như trước, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ bất mãn gì nữa.
Giả Tầm lại uy nghiêm nói vài câu trên đài, vẻ mặt bình thản đi về phía đài chiến.
Hắn nhìn thoáng qua chỗ Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng không lập tức tuyên bố trận đấu tiếp theo bắt đầu.
Bởi vì hắn biết rằng thời gian này, phía bên đó cần thời gian.
Cách đó không xa, trên vân chu Cửu Thiên Dao Đài.
Vài thiếu nữ đều khinh thường.
- Thật sự mất mặt, một chút mặt mũi cũng không cần.
- Đường đường là tiên tông, lúc trước nói vênh váo tự đắc, đường hoàng, kết quả thì sao, bây giờ thua năm trận, cũng không dám hé răng một tiếng.
- Quên đi, đừng nói nữa, đừng để Lưu Vân sư bá nghe được. Vừa rồi vị Cổ đảo chủ kia tới đây, có lẽ là hỏi ý kiến của Lưu Vân sư bá.
- Hừ, cá mè một lứa. Nếu không phải sư tôn chúng ta lúc trước nhường tiên đan cho nàng, lại trợ giúp nàng đột phá...
Tại thời điểm này, một giọng nói lạnh đột nhiên từ phòng truyền đến:
- Hồng Diên.
Hồng Diên vội vàng thè lưỡi, không dám nói nữa.
Mà lúc này.
Nơi Phiêu Miểu Tiên Tông đang bị một tầng quang mang bao phủ.
Nhìn từ bên ngoài, bên trong mông lung, cái gì cũng không nhìn thấy.
Giờ phút này, bầu không khí bên trong cực kỳ áp lực.
Phiêu Miểu Tiên Tông từ đại trưởng lão, đến đệ tử, sắc mặt đều khó coi, trầm mặc đến cực điểm.
Chỉ có Chu Viễn Sơn, nắm chặt tay, đang giận dữ mắng không thôi.
Vẻ mặt Ngụy Vô Thường cũng dữ tợn.
Nhạc Dương Lâu trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Là lão phu sơ suất, nếu ngay từ đầu trực tiếp phái Trác Dương đi lên, hoặc ở trận thứ ba phái Trác Dương đi lên, đối phương hẳn không kịp thăng cấp Đại Tông Sư.
Công Dương Nham lắc đầu, mở miệng nói:
- Không trách ngươi, ai có thể ngờ hắn sẽ có thực lực như vậy. Nếu là người tu luyện khác, mặc dù thăng cấp Đại Tông Sư, cũng không có khả năng giết chết đám Phương Minh, Nhân Kiệt...
Nói đến đây, hắn không chỉ thở dài một tiếng:
- Tâm cơ, kinh nghiệm chiến đấu của thiếu niên kia, người thường cũng khó có thể so sánh. Còn chưa tỷ thí, hắn đã gieo mầm trong lòng đệ tử chúng ta, đặc biệt là tu hồn giả, một khi thời gian dài tấn công bất lợi, liền bắt đầu hoảng hốt...
Nhạc Dương Lâu cũng trầm giọng nói:
- Sư huynh nói phải, Nhân Kiệt cuối cùng nếu vẫn bảo trì trạng thái không sợ hãi lúc trước, khả năng sẽ không bại, ít nhất sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Hắn cuối cùng tấn công bất lợi, trong lòng đột nhiên bắt đầu sợ hãi, có lẽ lại suy nghĩ sư đệ sư muội lúc trước bị hủy thi diệt hồn, cho nên hoàn toàn sợ hãi đến mức sụp đổ, tất cả sức chiến đấu cũng bị tan rã...
Công Dương Nham thở dài nói:
- Kiếm Tâm một khi cong, sẽ không đâm chết người nữa...
Hai người nói xong, lại lâm vào trầm mặc.
Lúc này, một trưởng lão khác nhịn không được mở miệng nói:
- Công Dương sư huynh, trận tiếp theo, chúng ta nên làm gì bây giờ? Phái Trác Dương đi lên?
Vừa nghe lời này, ánh mắt mấy người đều nhìn về phía thanh niên đứng đầu bảng tinh anh năm nay.
Trác Dương lúc trước còn thong dong, vẻ mặt tự tin, giờ phút này nghe vậy thân thể cũng run lên, sắc mặt trắng bệch, cuống quít cúi đầu, ánh mắt chột dạ nhìn trên mặt đất, âm thanh run rẩy nói:
- Đệ tử. Đệ tử...
Chu Viễn Sơn đen mặt, tức giận nói:
- Ngươi cũng bị đau bụng?