Cho nên hắn không hề phòng bị, kình phong cùng hộ thể trên người còn chưa phóng ra, căn bản không cách nào ngăn cách những bột phấn kia, có lẽ hắn đã hít vào vài hơi! Cho nên đã lặng yên không một tiếng động trúng độc...
- Thiếu niên này dùng hóa thi phấn trong trận thứ ba giết chết nữ đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông. Trận thứ tư giết chết đạo lữ của nữ đệ tử kia, lại làm bộ như muốn dùng hóa thi phấn, kết quả bị người của Phiêu Miểu Tiên Tông cùng Cổ tiền bối quát ngừng, sau đó hắn nhân cơ hội nói rải chút phấn thơm, như vậy ngay trước mắt bao người, trắng trợn, thuận lý thành chương bắt đầu hạ độc, ai cũng không hoài nghi đó là độc phấn...
- Một vòng một vòng, vòng lặp đan xen, quá lợi hại!
Mọi người nghe xong lời giải thích này, biểu tình trên mặt đều đặc sắc vô cùng.
Chủ yếu là thiếu niên kia dám ở trước mặt nhiều người như vậy, một mặt nghiêm túc hiên ngang, thậm chí còn liên tục rải hai túi, kết quả lại không có ai phát hiện...
- Khó trách thiếu niên kia tu luyện Ma Ngưu công pháp, đây quả nhiên trâu bò!
Có người không khỏi thán phục.
Dưới đài, khóe miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi co giật vài cái.
Lúc này, thanh âm của Giả Tầm đạm mạc vang lên:
- Trận thứ năm, Đại Viêm thắng!
Dứt lời, phất tay hạ màn hào quang xuống.
Mọi người Đại Viêm đều cao giọng hoan hô.
Trang Chi Nghiêm trực tiếp kích động xông lên, ôm lấy đồ tôn nhà mình, vừa hưng phấn vừa đắc ý nói:
- Thắng ba trận liên tiếp! Đại Viêm ta thắng ba trận liên tiếp! Phi Dương, ngươi là niềm kiêu hãnh của Lăng Tiêu Tông chúng ta! Ngươi là anh hùng của Đại Viêm chúng ta!
Những người tu luyện khác, cũng đều chạy lên đài chiến, vây quanh bọn họ kích động hoan hô.
Mà người của Phiêu Miểu Tiên Tông, sắc mặt âm trầm, nhìn vô cùng dữ tợn.
Chỉ có một người lên đài thu thi thể, sắc mặt khó coi rời đi.
- Thời gian nghỉ ngơi một khắc đồng hồ.
Giả Tầm đột nhiên nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Một trưởng lão khác của Bồng Lai Tiên Đảo là Mã Ngạn, lập tức đuổi theo, thấp giọng nói:
- Sư huynh, ngươi vừa rồi. Không phải cũng trúng độc đó chứ?
Cơ bắp khóe mắt Giả Tầm co giật một chút, vẻ mặt chắc chắn:
- Ngươi cảm thấy có thể sao? Lão phu bách độc bất xâm, há lại trúng độc của một thiếu niên Tông Sư?
Nói xong, bước nhanh rời đi, nói:
- Ta đi tiểu tiện một chút.
Người tu luyện bốn phía đều đang nghị luận sôi nổi.
Ai cũng không ngờ tới, Đại Viêm đối đầu với Phiêu Miểu Tiên Tông, không ngờ có thể thắng ba trận liên tiếp!
Càng không ai nghĩ tới, ba trận này đều là một thiếu niên thắng được, hơn nữa quá trình vô cùng thoải mái.
Giờ phút này, sắc mặt mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông, muốn khó coi bao nhiêu, liền có bấy nhiêu khó coi.
Đối mặt với ánh mắt bốn phía cùng nhỏ giọng nghị luận, Công Dương Nham trực tiếp vung lên tay áo, ngưng tụ một hào quang, bao phủ mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông ở bên trong, ngăn cách ánh mắt cùng thanh âm bên ngoài.
- Làm sao có thể! Làm sao có thể!
- Tiểu súc sinh kia lại hèn hạ âm hiểm như thế, vô sỉ đến cực điểm!
Chu Viễn Sơn nhịn không được chửi ầm lên.
Những người khác, im lặng.
Những đệ tử trẻ tuổi kia, tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần từ đả kích vừa rồi.
Bọn họ đường đường là Phiêu Miểu Tiên Tông, không ngờ lại liên tục thu ba trận ở trước mặt tông môn toàn thiên hạ, hơn nữa liên tục ba đệ tử trên bảng tinh anh đều bị đối phương hủy thi diệt hồn.
Nó chẳng khác nào một cơn ác mộng!
Sắc mặt Công Dương Nham tái mét, không nói một lời.
Trên mặt Nhạc Dương Lâu, cũng hết trắng rồi lại xanh.
Đệ tử thân truyền của mình bị giết, sắc mặt Ngụy Vô Thường dữ tợn, cắn răng nói:
- Lão phu muốn đem tiểu súc sinh kia băm thây vạn đoạn, rút hồn luyện phách, mới có thể tiêu trừ hận thù trong lòng!
Công Dương Nham trầm mặc một lúc lâu, rốt cục sắc mặt âm trầm mở miệng nói:
- Trận tiếp theo, chúng ta không thể thua nữa.
Lúc này, Lam Lăng đột nhiên chắp tay cắn răng nói:
- Đại trưởng lão, đệ tử nguyện ý lên đài tru sát tiểu súc sinh kia, báo thù rửa hận cho Thượng Quan sư muội, Hoắc sư đệ cùng Tiêu sư đệ!
Lúc này, Trác Dương xếp hạng đầu tiên trên bản tinh anh, cũng chắp tay nói:
- Đệ tử cũng nguyện ý lên đài, báo thù cho các sư đệ sư muội!
Lập tức, đệ tử xếp thứ hai, thứ ba, thứ tư trên bảng tinh anh, đều căm phẫn mở miệng:
- Đệ tử cũng nguyện ý!
Chỉ có Chu Ngọc Phong xếp thứ sáu, cúi đầu không nói.
Công Dương Nham nhìn mấy người bọn họ một cái, trầm mặc một chút, nói:
- Tu vi quá cao, hắn trực tiếp nhận thua, thậm chí ngay cả đài chiến cũng không lên, ai có thể làm gì hắn? Nếu như vậy, không chỉ có ba vị sư đệ sư muội các ngươi ngã xuống, những người tu luyện tông môn khác, cũng sẽ cười nhạo sau lưng chúng ta. Vì vậy, … Trác Dương, Phương Nhân Kiệt, Trương Vạn Nhất, ba người các ngươi không thể lên, hơn nữa lão phu luôn cảm thấy, phía sau bọn họ còn có người lợi hại hơn.