Trong lòng hắn cuống quít thúc dục công pháp trong cơ thể, sử dụng lực lượng lớn nhất, thúc dục hồn lực.
Nhưng lúc này đây, hồn lực lại hoàn toàn dừng ở đó, không nhúc nhích.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông~.
Bảo kiếm trong tay hắn đột nhiên kêu rên một tiếng, bởi vì không có hồn lực bổ sung, kiếm quang trên kiếm đột nhiên bắt đầu rung động thu nhỏ lại.
Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức lại thử thúc dục nguyên lực trong đan điền, nhưng nguyên lực, cũng không nhúc nhích.
Lần giật mình này, quả nhiên không tầm thường.
Hắn lập tức dùng hai tay nắm chuôi kiếm, thấp giọng gầm lên một tiếng, lần nữa dùng hết toàn lực, thúc dục hồn lực trong cơ thể.
Tuy nhiên...
- Bủm——
Bởi vì hắn dùng sức quá mức, phía sau mông lại đột nhiên phun ra một đợt đánh rắm...
Cái rắm này hung dữ vô cùng, lại trực tiếp làm phồng phía sau trường bào màu lam phong độ nhẹ nhàng kia, bay phất phới.
Hơn nữa... âm thanh cũng không hề nhỏ...
Mọi người dưới đài: - ...
Cơ bắp trên mặt Giả Tầm co giật không ngừng.
Hắn đã lui về phía sau vài thước, lúc này, mặt không chút thay đổi lại lui vài bước, nín thở.
Tiêu Dao cứng đờ tại chỗ, đột nhiên biến thành cọc gỗ.
Giờ này khắc này, hắn muốn chết...
Nhưng cuối cùng hắn cũng phản ứng lại.
Môi hắn run rẩy nhìn thiếu niên đối diện, biểu tình trên mặt vặn vẹo vô cùng:
- Ngươi.... Ngươi...... Ngươi vậy mà...
- Ngươi dám hạ độc.
Lạc Thanh Chu đột nhiên bịt mũi giận dữ nói.
Dứt lời, “oanh” một quyền nện vào ngực hắn.
UUUU!!
Một tiếng trâu rống đinh tai nhức óc vang lên.
Sau lưng Lạc Thanh Chu đột nhiên xuất hiện một hư ảnh Ma Ngưu, một quyền mang theo lôi điện màu đỏ, nặng nề nện vào ngực Tiêu Dao.
Tiêu Dao đã không có bất kỳ khí lực phản kháng nào, lồng ngực bị đập xuống, cả người trực tiếp bay ngược ra.
Bụp! Ầm ầm! Ầm ầm.
Nắm đấm của Lạc Thanh Chu lập tức như cuồng phong bão táp rơi vào trên người và đầu hắn.
- Dừng lại! Chúng ta...
Trong nháy mắt Tiêu Dao bị đập nát lồng ngực, Ngụy Vô Thường của Phiêu Miểu Tiên Tông đột nhiên lớn tiếng kêu to.
Tiêu Dao là đệ tử của hắn, là đệ tử thân truyền đắc ý nhất của hắn.
Hơn nữa là đệ tử được lão tổ khen ngợi.
Không thể nào xảy ra chuyện được.
Nhưng lời nói của hắn, cũng không nhanh bằng nắm đấm của Lạc Thanh Chu.
Khi những lời này của hắn vừa ra khỏi miệng, mấy trăm nắm tay của Lạc Thanh Chu đã như cuồng phong bão táp rơi vào trên người Tiêu Dao.
Tất nhiên, bao gồm cả sấm sét.
Oanh!
Tiêu Dao nặng nề ngã xuống đất, toàn bộ đầu và thân thể đều huyết nhục mơ hồ, chết tại chỗ.
Roẹt!
Đồng thời, một tia lôi điện màu tím chui vào trong cơ thể hắn, hủy thi diệt hồn.
Toàn bộ quá trình, mượt mà khủng khiếp.
Buồn cười chính là, mãi cho đến lúc này, Ngụy Vô Thường mới run rẩy kết thúc câu nói dang dở vừa rồi:
- Chúng ta... Nhận thua...
Lạc Thanh Chu đứng trước thi thể đã chết, ngẩng đầu nhìn xuống dưới đài, nhìn hắn nói:
- Xin lỗi, ngươi kêu quá muộn... Nếu sớm một chút, có lẽ ta đã có thể thu lại nắm tay, ít nhất để lại cho hắn một khối thịt hoàn chỉnh...
Ngụy Vô Thường cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân run rẩy, nắm chặt nắm đấm.
Lúc này Lạc Thanh Chu không nhặt bất cứ thứ gì trên mặt đất, cũng không rắc bất kỳ bột phấn nào, chỉ từ tốn nói một câu:
- Dưới Đại Tông Sư, ta vô địch! Trên Đại Tông Sư, ta hạ độc! Trận thứ sáu, vẫn là ta.
Dưới đài, chúng tu luyện giả há mồm cứng lưỡi: - ...
Mọi người Đại Viêm: - ...
Dưới Đại Tông Sư, ta vô địch!
Trên Đại Tông Sư, ta hạ độc...
Đám người tu luyện dưới đài đều bị hai câu này làm kinh hãi hoặc chấn động.
Câu trước khiến người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Kết quả câu sau...
Được rồi, đệ tử Hóa Thần Cảnh của Phiêu Miểu Tiên Tông kia, thì ra là trúng độc.
Khó trách hắn đang muốn uy phong lẫm liệt phát lực, lại đột nhiên đứng bất động ở nơi đó, mặc cho người ta chém giết...
Tuy nhiên, tu luyện giả có tu vi này, làm sao có thể dễ dàng trúng độc?
Huống chi, quanh thân hắn có kình phong hộ thể cùng hào quang bảo vệ, độc gì có thể trực tiếp không để ý kình phong cùng hào quang hộ thể chui vào được?
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ, âm thầm suy đoán.
Ngay cả tam đại tiên tông cùng tu luyện giả Đại Viêm, cũng đều thầm suy đoán
Một lát sau.
Đột nhiên có người hét lên:
- Hóa ra là như vậy! Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn qua.
Có người vội vàng khiêm tốn cầu giải thích.
- Tất cả các ngươi đã quên? Thiếu niên Đại Viêm kia, sau khi tỷ thí kết thúc, đã rắc rất nhiều bột phấn ở trên lôi đài, hắn nói là phấn thơm...
- Nói không chừng đó chính là độc phấn!
- Khi Tiêu Dao của Phiêu Miểu Tiên Tông mới đi lên, Cổ tiền bối còn chưa nói bắt đầu, hào quang trận pháp còn chưa có che đậy được.