Nhạc Dương Lâu cũng trầm giọng nói:
- Đại trưởng lão nói phải, lúc trước là chúng ta quá sơ suất, căn bản không để Đại Viêm vào mắt. Hiện tại xem ra, đối phương vẫn có chút thực lực, hơn nữa quỷ kế đa đoan. Nguyệt Dao... Chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy. Trác Dương, ngươi tập trung chờ đối phó với Nguyệt Dao là được. Phương Nhân Kiệt, Trương Vạn Nhất, hai người các ngươi cũng chờ trước, phòng ngừa đối phương còn có đệ tử Đại Tông Sư xuất hiện.
Ba người cung kính nói:
- Vâng.
Ánh mắt Nhạc Dương Lâu nhìn về phía Lam Lăng cùng hai đệ tử khác, trầm ngâm một chút, nói:
- Lam Lăng, tu vi ngươi là Hóa Thần Cảnh trung kỳ, đối phó tiểu tử kia, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần phòng ngừa quỷ kế của hắn.
Lập tức lại nhìn về phía một thanh niên khác:
- Chu Ngọc Phong, tu vi ngươi là Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, đánh tiểu tử kia...
Còn chưa dứt lời, Chu Ngọc Phong cuống quít cúi đầu run giọng nói:
- Nhạc sư bá, tiểu tử kia đê tiện âm hiểm, hơn nữa còn biết lôi điện. Tu vi của Tiêu sư đệ và đệ tử giống nhau, đều là Hóa Thần cảnh sơ kỳ, kết quả trực tiếp bị đánh hồn phi phách tán, đệ tử... Đệ tử chỉ sợ...
- Phế vật!
Lúc này, Trương Viễn Sơn ở một bên nhịn không được tức giận mắng:
- Đồ nhát gan như chuột! Tiêu Dao trúng độc của tiểu súc sinh kia, mới lọt vào bẫy hắn! Nếu ngươi cẩn thận một chút, lại đánh không chết hắn sao? Ngươi thân là đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông ta, hơn nữa còn là đệ tử xếp thứ sáu trên Bảng tinh anh, lại bị một Tông Sư Đại Viêm dọa thành bộ dạng kinh hoàng này, thật mất mặt!
Chu Ngọc Phong đột nhiên quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Trương sư bá, thật sự là tiểu tử kia quá đê tiện âm hiểm, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thượng Quan sư muội, Hoắc sư đệ cùng Tiêu sư đệ đều bị hắn hại chết, ngay cả thần hồn cũng bị diệt. Đệ tử rất sợ...
- Đồ phế vật!
Ngụy Vô Thường cũng cắn răng oán hận tức giận mắng.
Nhạc Dương Lâu nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Công Dương Nham đột nhiên thở dài một hơi, nói:
- Ngọc Phong, đứng lên đi, nếu ngươi không dám, vậy thì lui ra đi, sẽ không miễn cưỡng ngươi.
Lập tức lại ôn nhu nói:
- Không trách ngươi, ngươi còn trẻ, thoáng cái nhìn thấy ba sư đệ sư muội có tu vi giống ngươi, bị người ta giết ngay tại chỗ, thân tử hồn diệt, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
- Đa tạ... Đa tạ Công Dương sư bá...
Chu Ngọc Phong run rẩy dập đầu, cuống quít lui ra.
Dù hắn biết, tiền đồ của mình ở Phiêu Miểu Tiên Tông, có lẽ đã hoàn toàn không còn, nhưng so với bị tiểu tử kia giết chết trên đài, hủy thi diệt hồn mà nói, một chút này có tính là gì.
Cùng lắm thì hắn rời khỏi tông môn, đi nơi khác tu luyện.
Phụt!
Chu Viễn Sơn khinh bỉ liếc hắn một cái, nhổ nước bọt, nói:
- Đại trưởng lão, để Phương Minh đi. Hắn chủ tu thân thể, là Đại Tông Sư sơ kỳ, thích hợp hơn Lam Lăng sư điệt. Dù sao lôi điện của tiểu tử kia, chuyên khắc thần hồn, hơn nữa thoạt nhìn uy lực rất lớn.
Nhạc Dương Lâu cũng gật đầu nói:
- Phương Minh quả thật thích hợp hơn. Trận này, chúng ta nhất định phải thắng, hơn nữa nhất định phải tru sát tiểu tử kia, nếu không, mặt mũi của Phiêu Miểu Tiên Tông ta sẽ hoàn toàn vứt hết.
Ánh mắt Công Dương Nham nhìn về phía thanh niên cao gầy bên cạnh, trầm ngâm một chút, nói:
- Phương Minh, ngươi có tự tin không?
Phương Minh chắp tay cúi đầu nói:
- Đệ tử nhất định sẽ mang đầu của tiểu tử kia trở về, chôn cùng ba vị sư đệ sư muội! Lấy lại thể diện cho Phiêu Miểu Tiên Tông ta!
Công Dương Nham gật đầu nói:
- Được!
Hắn lập tức híp mắt, ánh mắt âm trầm nhìn người Đại Viêm bên ngoài, lạnh lùng nói:
- Đại Tông Sư đối với Tông Sư, lão phu cũng không tin, tiểu tử kia còn có thể dùng quỷ kế thủ thắng!
Trong khi đó.
Phía Đại Viêm, Bạch Y Sơn cũng đang thương nghị về trận tỉ thí tiếp theo với mấy người Trang Chi Nghiêm.
- Trận trước Phi Dương hạ độc, xuất kỳ chế thắng. Chỉ sợ trận này, không dễ đánh, đối phương nhất định sẽ phòng bị đầy đủ.
- Đáng tiếc, Đại Viêm chúng ta ngay cả một đệ tử Đại Tông Sư cũng không có. Để cho Phi Dương liên tục tỷ thí bốn trận, làm khó hắn...
- Bạch viện trưởng, Nguyệt Dao cô nương có tu vi gì? Chúng ta thắng thêm hai trận nữa là đủ rồi.
- Ta không biết, nàng ấy không nói. Phiêu Miểu Tiên Tông tạo quá nhiều hạn chế đối với nàng, hơn nữa đối phương nhất định sẽ phái đệ tử lợi hại nhất tỷ thí với nàng, cho nên trận kia của nàng, chỉ sợ cũng rất khó.
Mấy người ở bên ngoài lều trại thấp giọng thảo luận.
Lạc Thanh Chu ở trong lều trại, nắm tay sư thúc, nói với nàng tình huống tỷ thí vừa rồi.
Nhưng mặc dù hắn cố gắng khoa trương giảng giải, cảm xúc trên mặt sư thúc vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.