Người của Phiêu Miểu Tiên Tông cũng cứng đờ, sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Cổ tiền bối, vãn bối đã liên tục tỷ thí hai trận, có thể xuống đài nghỉ ngơi một lát không?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía Giả Tầm nói.
Giả Tầm nghe vậy dừng một chút, bình thản nói:
- Có thể.
Những người tu luyện khác dưới đài thì âm thầm lẩm bẩm trong lòng:
- Hai trận tỷ thí, đều chấm dứt trong nháy mắt, vậy cần gì phải nghỉ ngơi chứ?
Lạc Thanh Chu lập tức rời khỏi đài chiến, xuyên qua đám người, đi về phía lều trại màu đỏ mà sư phụ tạm thời dựng lên.
Khi vào lều thì phát hiện Nguyệt tỷ tỷ cũng ở trong đó.
Nguyệt Dao mặc váy trắng, đang yên lặng ngồi bên cạnh Lệnh Hồ Thanh Trúc, ngón tay nhỏ đặt ở bụng nàng bị thương, tựa hồ đang dò xét cái gì đó.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mở to hai mắt, không nhúc nhích nhìn lều trại trên đỉnh đầu ngẩn người.
Giống như thần hồn đã rời đi.
Lạc Thanh Chu dừng ở bên cạnh, ánh mắt yên lặng nhìn nàng, nắm tay trong tay áo, chậm rãi nắm chặt.
Không đủ.
Vẫn còn chưa đủ.
Trong lều, im lặng.
Tử Hà tiên tử đứng ở một bên, tựa hồ muốn nói chuyện, lại nhịn xuống. Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng đi theo vào, cũng không nói gì.
Lạc Thanh Chu đứng bên cạnh, im lặng chờ đợi, thấy tay Nguyệt tỷ tỷ lấy ra khỏi bụng sư thúc, mở miệng hỏi:
- Bị thương ở đâu?
Nguyệt Dao trầm mặc một chút, nói:
- Bụng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ta biết là bụng, ta hỏi...
Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên nhìn về phía hắn.
Những lời nói trong miệng hắn đột nhiên dừng lại.
Nguyệt Dao không nói gì nữa, đứng dậy im lặng đi ra ngoài.
Tử Hà tiên tử cùng Lạc Lăng, cũng đều đi theo ra ngoài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hai người một cái, mới thấp giọng nói:
- Ngươi đã thắng hai trận, đã đủ rồi. Trận tiếp theo đối phương nhất định sẽ phái đệ tử Hóa Thần Cảnh hoặc Đại Tông Sư lên sân, viện trưởng bảo ta nói cho ngươi, ngươi có thể trực tiếp nhận thua, không ai trách ngươi, càng không dám cười nhạo ngươi. Mặc dù tỷ thí lần này thua, ngươi vẫn là anh hùng của Đại Viêm ta. Với thiên phú của ngươi, chỉ cần ngươi có thể bảo vệ tính mạng, Đại Viêm ta vẫn còn hy vọng.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía bụng sư thúc, vẻ mặt bình tĩnh:
- Không sao, ta muốn thử lại lần nữa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Trong lều trại, chỉ còn lại hai người.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, đi đến bên giường, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của sư thúc, nhẹ giọng an ủi:
- Không sao, Nguyệt tỷ tỷ rất lợi hại, nàng là luyện đan đại sư, nàng nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc yên lặng nhìn hắn, không nói gì, nước mắt lặng yên không một tiếng động trượt xuống từ khoé mắt.
Môi Lạc Thanh Chu khẽ run rẩy một chút, cúi đầu, hôn lên má nàng.
Ngay sau đó, hắn buông tay nàng ra, đứng dậy đi ra khỏi lều.
- Phi Dương, trận tiếp theo...
Tử Hà tiên tử, lão tổ, Bạch viện trưởng vân vân, tựa hồ đều muốn nói chuyện cùng hắn, muốn nhắc nhở hắn cái gì đó, nhưng hắn trực tiếp xuyên qua đám người, đi lên đài chiến, ánh mắt nhìn về phía những người Phiêu Miểu Tiên Tông.
Chỉ im lặng nhìn, không nói nữa.
Giả Tầm thấy hắn đã nghỉ nơi tốt, ánh mắt cũng nhìn về phía người của Phiêu Miểu Tiên Tông, mở miệng nói:
- Trận thứ năm có thể bắt đầu.
Trong đám người Phiêu Miểu Tiên Tông, đột nhiên đi ra một thanh niên áo lam dáng người cao lớn.
Thanh niên kia vẻ mặt bình tĩnh, trên người không hề phát ra bất kỳ khí thế nào, không nhanh không chậm đi lên đài chiến, nhìn về phía đối diện, mở miệng nói:
- Phiêu Miểu Tiên Tông Tiêu Dao, Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, Tông Sư hậu kỳ.
Vừa nghe lời này, đám người tu luyện dưới đài lập tức thấp giọng nghị luận.
- Tiêu Dao? Không ngờ là hắn! Ta đã từng nghe nói đến hắn, hắn là đệ tử ưu tú nhất của Tiêu gia, thế gia tu luyện lớn nhất Tương quốc, từ nhỏ thanh danh đã vang xa. Nghe nói vừa tiến vào Phiêu Miểu Tiên Tông đã được trưởng lão cao tầng nhìn trúng, trực tiếp được thu làm đệ tử thân truyền.
- Quả nhiên, không thể đùa được Phiêu Miểu Tiên Tông, trực tiếp phái một đệ tử Hóa Thần cảnh lên, so với đệ tử Đại Viêm người ta cao hơn một đại cảnh giới.
- Lấy mạnh hiếp yếu, không thèm để ý đến mặt mũi, đây rõ ràng là trần trụi muốn báo thù.
- Cũng không thể nói như vậy, mười tên đệ tử dự thi của bọn họ, vốn một người mạnh hơn một người, có lẽ chính là dựa theo thứ tự mà đến phiên hắn. Ai bảo người ta là Phiêu Miểu Tiên Tông đây, thực lực chỉnh thể vốn đã rất cường đại.
- Thiếu niên Đại Viêm kia thật sự quá đáng tiếc, nếu sinh ra ở tam đại tiên tông, chắc chắn tương lai rất khó lường.
Tiếng nghị luận dưới đài vang lên xung quanh.
Vẻ mặt mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông đều âm trầm đầy sát khí.