Pháp bảo trên người hắn, cùng với phù chú vừa rồi Công Dương Nham cho hắn, hay quả cầu chứa độc Chu Viễn Sơn cho, thậm chí còn chưa kịp lấy ra...
Sau khi hắn đi lên, liền nói một câu vô nghĩa, sau đó, liền ra một quyền.
Tiếp theo, liền im hơi lặng tiếng...
Phu thê vốn là chim cùng cành, đại nạn chết cùng nhau...
Giỏi lắm!
Có người trong lòng khoái ý châm chọc.
Lúc này, một màn xảy ra khiến cho khóe miệng mọi người co giật.
Thiếu niên trên đài, đi đến bên cạnh thi thể, nhặt lên túi trữ vật của đối phương, sau đó, lấy hai món từ trong túi trữ vật ra, lại nhét vào trong tay áo hắn...
Một phù chú, một viên cầu màu vàng.
Sau đó, những thứ còn lại, hắn đều không cần, trực tiếp ném túi trữ vật đi.
Những người tu luyện vừa nãy nhìn thấy Công Dương Nham cùng Chu Viễn Sơn đưa ra hai kiện bảo vật kia, giờ phút này vẻ mặt đều cứng ngắc.
Thiếu niên này...
Đột nhiên, họ mở to hai mắt.
Thiếu niên trên đài, đột nhiên lại lấy ra một bình bột phấn, chuẩn bị rắc về phía thi thể trên đất.
Lại là hóa thi phấn.
Lại muốn hủy thi diệt tích sao?
Lúc này, đám người Phiêu Miểu Tiên Tông dưới đài rốt cục chịu không nổi, trợn tròn mắt rống lên.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng sát khí đằng đằng, giống như sắp nhịn không được mà xông lên đài chiến.
Lúc này, Giả Tầm cũng nhíu nhíu mày, lên tiếng:
- Không thể hủy thi nữa.
Thiếu niên trên đài, đành phải thu cất bình sứ trong tay, lập tức lại lấy ra một bình sứ, ném bột phấn ở trên đài, nói:
- Vãn bối không ngửi được mùi máu tươi, đây là phấn thơm, hẳn có thể rắc nhỉ?
Không đợi Giả Tầm trả lời, hắn đã rắc xong một bình, sau đó, lại lấy ra một bình, vừa bịt mũi, vừa rắc ra xung quanh.
Khóe miệng mọi người dưới đài đều co giật.
Không ngửi được mùi máu tươi...
Vậy sao ngươi lại đánh đối phương đến mức huyết nhục mơ hồ, máu tươi phun tứ tung?
Giả Tầm không nói gì nữa, vung tay áo lên, màn hào quang hạ xuống. Phiêu Miểu Tiên Tông lập tức có một thân ảnh lướt lên đài chiến, thu thi thể Hoắc Vũ trở về, sau đó ánh mắt âm lãnh nhìn Lạc Thanh Chu vẫn đang rải phấn hoa trên đài nói:
- Trận tiếp theo, lão phu muốn ngươi chết không có chỗ chôn.
- À.
Lạc Thanh Chu thu hồi bình sứ rỗng, đột nhiên lại nhìn mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông nói:
- Ta chỉ có tu vi Tông Sư, các ngươi nếu muốn phái đệ tử Đại Tông Sư giết ta, vậy ta liền không tham gia trận tỷ thí tiếp theo.
Nói xong, hắn chuẩn bị rời khỏi đài chiến.
Nhạc Dương Lâu đột nhiên giận dữ quát một tiếng:
- Đứng lại! Vừa rồi ở trên đài ngươi đã nói, khế ước đã thành lập.
Lập tức ánh mắt nhìn về phía Giả Tầm.
Giả Tầm chần chờ một chút, ánh mắt tựa hồ nhìn Vân Chu cách đó không xa.
Lúc này, Lưu Vân tiên tử bên cạnh đột nhiên bình thản mở miệng nói:
- Dựa theo quy củ, khế ước quả thật đã thành lập.
Ánh mắt Giả Tầm chợt lóe, nhìn thiếu niên trên đài trầm giọng nói:
- Nếu vừa rồi ngươi đã nói trên đài chiến, như vậy trận tỷ thí thứ năm, vẫn là ngươi, không thể đổi người nữa.
Lạc Thanh Chu dừng tại chỗ.
Hàn mang trong mắt Nhạc Dương Lâu chợt lóe, nhìn về phía đệ tử phía sau:
Lúc này, Bạch Y Sơn đột nhiên mở miệng nói:
- Cổ đảo chủ, Bạch mỗ nhớ lúc trước tỷ thí, không có quy định này. Trận tỷ thí thứ năm còn chưa bắt đầu, lời vừa rồi của hắn có lẽ chỉ là nói trong lúc xúc động, nếu như muốn đổi ý, hẳn vẫn còn kịp chứ?
Vừa nghe lời này, Chu Viễn Sơn của Phiêu Miểu Tiên Tông lập tức há miệng nghiến răng nói:
- Bạch Y Sơn, ngươi nghĩ đài chiến mà Cổ đảo chủ lập ra là cái gì? Là cái chợ chắc? Đứng trên đó muốn nói như thế nào cũng được? Tiểu tử này vừa rồi nếu đã cuồng vọng nói ra khỏi miệng, như vậy, trận tỷ thí tiếp theo, vẫn là hắn! Muốn hối hận, không kịp.
Khi Bạch Y Sơn còn muốn nói chuyện, Giả Tầm mở miệng nói:
- Khế ước đã thành lập, không cần nhiều lời nữa.
Bạch Y Sơn hơi nhíu mày, không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên trên đài.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu cũng nhìn về phía hắn, dừng một chút, chắp tay cao giọng nói:
- Bạch tiền bối, không cần lo lắng, vãn bối đã liên tục thắng hai trận, trận thứ ba này tuy rằng gian nan, nhưng vãn bối cũng không hề sợ hãi! Vãn bối có một lòng nhiệt huyết báo quốc, có một thân kiên trung báo quân, cái gì cũng không sợ! Bọn họ mặc dù phái đệ tử Đại Tông Sư đi lên, thì đã thế nào chứ? Hừ, cùng lắm thì đợi lát nữa vãn bối... Trực tiếp đầu hàng là được. Dù sao Cổ tiền bối cũng nói, chỉ cần đối phương đầu hàng, sẽ không thể động thủ nữa.
Bạch Y Sơn: - ...
Chúng tu luyện giả dưới đài: - ...
Không phải, những lời dõng dạc kích động, không hề sợ hãi, giống như muốn xả thân vì nghĩa, nhưng mới một chút đột nhiên lại... Trực tiếp đầu hàng?