Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2530 - Dưới Đại Tông Sư, ta vô địch (2)




- Đây là Cửu Độc Liệt Diễm Cầu, nếu đối phương dùng quỷ kế, ngươi cứ việc dùng. Chỉ cần ném về phía hắn, hắn sẽ hoàn toàn không nhìn thấy cái gì, hơn nữa cho dù nín thở cũng sẽ trúng độc. Khói độc toả ra từ bên trong, đều là độc trùng còn sống.

Nói xong, lại trực tiếp nhét một viên đan dược vào miệng hắn, nói:

- Nuốt vào, ngươi sẽ không sợ thứ này.

Hoắc Vũ lập tức nghe lời nuốt vào, cung kính nói:

- Đa tạ Chu sư thúc.

Công Dương Nham hơi nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói thêm gì nữa, hàn mang trong mắt chợt lóe, nói:

- Đi đi, không cần hạ thủ lưu tình. Báo thù cho đạo lữ của ngươi, cũng vì lấy lại thể diện của Phiêu Miểu Tiên Tông ta.

- Tuân lệnh! Đệ tử tuyệt đối không phụ kỳ vọng của các vị sư thúc sư bá.

Nói xong, hắn lập tức nắm chặt nắm tay, đỏ ngầu cả mắt đi về phía đài chiến.

- Đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông Hoắc Vũ, cảnh giới nhục thân Tông Sư đỉnh phong, thần hồn Phân Thần cảnh hậu kỳ! Chuyên tu, quyền pháp.

Lên đài chiến, hai mắt hắn tràn ngập cừu hận nhìn đối diện, nói xong những lời này, lại cắn răng thêm một câu:

- Đạo lữ của Thượng Quan Đình.

Lạc Thanh Chu nghe xong, sắc mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, bình thản nói:

- À.

Giả Tầm nhìn hai người một cái, thấy hai người đều đã chuẩn bị xong, tay áo vung lên, màn hào quang hiện ra.

- Trận tỷ thí thứ tư, bắt đầu.

Giọng nói của hắn tuyên bố một cách hờ hững.

Đám người tu luyện dưới đài đều không dám phân tâm nữa, lập tức chuyên tâm nhìn trên đài.

Mọi người Đại Viêm, cũng đều nắm chặt nắm tay, vẻ mặt khẩn trương.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nín thở, thần sắc nghiêm túc cực kỳ.

Trận này...

Vù!

Trên đài, y bào trên người Hoắc Vũ cùng mái tóc dài phía sau, đột nhiên bay lên, kình phong xoay tròn, bay phất phới.

Hắn nắm chặt nắm đấm, quyền mang sáng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối diện nói:

- Nàng chết rồi, hiện tại, ta muốn ngươi chôn cùng nàng! Ngươi còn có di ngôn gì, có thể nói ngay bây giờ.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói:

- Ta muốn nói...

Vụt!

Bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện trở lại, đã đến trước mặt đối phương.

Hoắc Vũ tức giận gầm lên một tiếng, một quyền “ầm” đánh ra, xương cốt toàn thân không ngừng kêu lên, lập tức, cả người đột nhiên cao lên hai thước, toàn bộ thân thể trở nên cường tráng hơn.

Bùm.

Một tiếng nổ vang lên.

Hai nắm tay cứng đối cứng, nặng nề va chạm vào nhau.

Một màn khiến mọi người kinh ngạc phát sinh.

Thân thể Hoắc Vũ to lớn nhìn lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lại đột nhiên chấn động, bay ngược ra.

Roẹt!

Đồng thời, một sấm sét màu đỏ, theo nắm đấm của Lạc Thanh Chu, leo lên cơ thể Hoắc Vũ.

Vòng hào quang hộ thể trên người hắn, lập tức vỡ tan.

Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm!

Trong nháy mắt Hắc Vũ bị đánh bay lên, thiếu niên kia lại liên tục đánh ra mấy trăm quyền.

Hoắc Vũ còn chưa kịp phản ứng, mấy trăm nắm tay kia đột nhiên như gió mạnh thổi mưa to, liên tiếp rơi vào trên người hắn.

Uuuu!!

Lúc này, trong quyền ảnh rậm rạp, đột nhiên lại vang lên một tiếng điếc tai nhức óc.

Sau lưng thiếu niên đối diện, đột nhiên xuất hiện hư ảnh của một con Ma Ngưu.

Quyền mang màu đen lóe ra màu đỏ tím cùng lôi điện màu đen, trong nháy mắt Hoắc Vũ bị mấy trăm nắm tay đánh trúng sau đó đập vào trên màn hào quang trận pháp phía sau, “Bụp” một tiếng, lại nặng nề nện vào mặt hắn.

Bốp!

Đầu Hoắc Vũ lập tức nổ tung...

Thi thể không đầu phun ra máu tươi, theo hào quang trên trận pháp, trượt xuống trên đài đá, hai chân rơi xuống đất trước, sau đó hai chân cong xuống, quỳ ở nơi đó, cuối cùng “bộp” một tiếng, nằm sấp trong vũng máu, không ngừng co giật...

Lúc này, thiếu niên kia còn chưa nói hết lời, giờ mới từ từ nói:

- Ta muốn nói... Nếu các ngươi là đạo lữ, vậy... Chết cùng nhau đi.

Lập tức, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía những người dưới đài Phiêu Miểu Tiên Tông, trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu:

- Trận thứ năm, vẫn là ta.

- Dưới Đại Tông Sư, ta vô địch.

Âm thanh bình tĩnh, không mang theo bất kỳ nội lực cùng khí thế nào, nhưng lại vô cùng khí phách, làm cho tất cả tu luyện giả Đại Viêm, làm tất cả tu luyện giả từng bị áp bách chịu ủy khuất, đột nhiên nhiệt huyết sôi trào.

Dưới Đại Tông Sư, ta vô địch.

Mấy chữ này, giống như có một loại ma lực, quanh quẩn trên đỉnh Cự Viên sơn đang gió lớn không ngừng, lại giống như quanh quẩn trong lòng một số người tu luyện, thật lâu không dứt.

- Trận thứ tư, Đại Viêm thắng.

Âm thanh Giả Tầm đạm mạc tuyên bố.

Mọi người dưới đài, lặng ngắt như tờ.

Thi thể không đầu của Hoắc Vũ vẫn co giật trên vũng máu.

Nhưng hắn, sớm đã không còn sức sống.

Thậm chí, hồn phách của hắn cũng ở trong lôi điện vừa rồi, hoàn toàn tiêu tán khỏi thiên địa...