- Nếu đã có Phấn Du tiên tử chứng minh, ngươi lại giơ tay thề, tất nhiên sẽ không thể giả.
Lập tức ánh mắt của hắn, lại nhìn về phía Phiêu Miểu Tiên Tông, nói:
- Công Dương trưởng lão, đệ tử trong môn ngươi có đồng ý ứng chiến không?
Ánh mắt Công Dương Nham nhìn về phía Thượng Quan Đình.
Sắc mặt Thượng Quan Đình giờ phút này biến hóa không ngừng, trong đầu suy nghĩ không ngừng.
Nàng đương nhiên muốn những thứ kia, nhưng trong lòng nàng biết rõ, dù có thắng, cũng phải giao ra, nhưng dù vậy, thù lao nhận được cũng vô cùng phong phú, thậm chí sẽ ngoài dự liệu của nàng, hơn nữa quan trọng nhất là, nàng lấy lòng đại trưởng lão chủ phong, thậm chí là Tông chủ.
Nhưng nàng vẫn có một chút bất an.
Thiếu niên trên đài kia lấy ra thứ quan trọng như vậy, thật sự chỉ muốn đánh nàng mấy quyền xả giận thôi sao?
Lúc này, Nhạc Dương Lâu đột nhiên nhìn về phía đài nói:
- Nói trước một lời, ngươi có tu vi gì?
Lạc Thanh Chu đột nhiên giơ nắm đấm lên, đánh một quyền vào giữa không trung, “oanh” một tiếng, đánh ra một đạo quyền mang, nói:
- Thân thể Tông Sư sơ kỳ, thần hồn Phân Thần cảnh trung kỳ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt phía sau Bạch Y Sơn dưới đài, khóe miệng đột nhiên co giật một chút.
Nhưng giờ phút này khí tức của đạo quyền mang đột nhiên tản ra, quả thật chỉ là khí tức Tông Sư sơ kỳ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi giật mình, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ váy trắng phía sau.
Nguyệt Dao nhìn trên đài, mặt không gợn sóng.
- Thân thể Tông Sư sơ kỳ, thần hồn Phân Thần cảnh trung kỳ...
Mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông, liếc nhau một cái, ánh mắt đều nhìn về phía Thượng Quan Đình.
Tu vi của Thượng Quan Đình là thân thể Tông Sư trung kỳ, thần hồn Phân Thần cảnh hậu kỳ, mặc dù vừa rồi tiêu hao rất nhiều thể lực, còn bị một ít thương tích, nhưng nhờ đan dược cùng nguyên thạch bổ sung, hẳn cũng không có vấn đề quá lớn.
Huống hồ tu vi cảnh giới của nàng, dù là thân thể hay thần hồn, đều cao hơn đối phương một cảnh giới.
- Đình nhi...
Nhạc Dương Lâu ôn nhu mở miệng.
Thượng Quan Đình vẫn có chút lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, Lạc Thanh Chu trên đài, đột nhiên lại nói:
- Tu vi của ta thấp hơn ngươi, ta muốn động thủ trước. Cho ta đánh ba quyền trước, sau ba quyền, ta cũng phải xuất chiêu trước. Ngoài ra, ta chỉ muốn đánh ngươi vài cú đấm để trút giận, vì vậy ngay cả khi ngươi giành chiến thắng, ngươi cũng không thể làm tổn thương ta, càng không thể giết ta. Nếu ngươi làm được điều này, ngươi thắng, ta liền dâng Kim Xà quả cùng Lam Linh hoa ra. Dù sao những thứ kia đặt ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì.
Vừa nghe lời này, ngoài miệng Thượng Quan Đình tuy rằng cười nhạo một tiếng, vẻ mặt châm chọc, nhưng trong lòng lại thoáng yên lòng.
Đối phương đang sợ nàng.
Đúng lúc này, Nhạc Dương Lâu đột nhiên lại lấy ra một khối ngọc bội huyết sắc, lén lút nhét vào trong tay nàng, thấp giọng nói:
- Đây là Thiên Phượng Hỏa Ngọc, nếu gặp nguy hiểm, trực tiếp bóp nát, nó sẽ ngưng kết thành một tầng bảo hộ, ít nhất có thể bảo vệ ngươi ba lần trước một kích toàn lực của Đại Tông Sư. Có ba cơ hội này, ngươi có thể thoải mái tấn công.
Thượng Quan Đình thầm vui vẻ, lúc này đã hoàn toàn yên lòng, vội vàng thu hồi ngọc bội trong tay, cảm kích rơi nước mắt nói:
- Đa tạ Nhạc sư bá.
Nhạc Dương Lâu gật gật đầu, nói:
- Đi đi, thắng là được, nhớ không nên đả thương hắn, đồ đạc nhất định phải lấy về.
Thượng Quan Đình lập tức nắm bảo kiếm, sải bước đi lên đài đá, vẻ mặt cười lạnh nhìn thiếu niên đối diện nói:
- Được, nếu ngươi muốn lãng phí cơ hội ván thứ ba này, vậy ta sẽ chơi đùa cùng ngươi.
Lúc này, Giả Tầm nhìn hai người một cái, mở miệng nói:
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Hai người gật đầu.
Ầm!
Giả Tầm vung tay áo lên, trận pháp bốn phía đài chiến khởi động.
Một đạo hào quang, chậm rãi bao phủ toàn bộ đài chiến, bao phủ hai người ở bên trong.
Thượng Quan Đình ưỡn ngực lên, một tay cầm bảo kiếm, một tay nắm khối ngọc bội huyết sắc kia, phòng ngừa vạn nhất, sau đó ánh mắt ngạo nghễ nhìn đối diện nói:
- Đến đây, ba quyền! Sau ba quyền, ngươi...
Ầm!
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã nhanh như thiểm điện xuất hiện trước mặt nàng, “Bụp” một quyền đánh ra, lôi điện nháy lên không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ vòng hào quang hộ thể trên người nàng, tiếp đó lại phá vỡ một tầng quang mang bên ngoài thân nàng vừa rồi hiện ra, sau đó nặng nề đánh vào lồng ngực nàng.
Bụp.
Há miệng, Thượng Quan Đình còn chưa nói gì, trực tiếp bị một quyền đánh bay ra ngoài, lồng ngực trực tiếp lõm xuống.
Không đợi nàng kịp phản ứng, lại một quyền từ trên trời giáng xuống, “oanh” một tiếng, nặng nề nện xuống lồng ngực nàng lõm vào.
Rầm!
Nàng nặng nề ngã trên mặt đất, bảo kiếm trong tay cùng khối ngọc bội huyết sắc kia, cũng “leng keng” một tiếng, rớt ra ngoài.