Nàng hoàn toàn không còn khí lực bóp nát khối ngọc bội kia...
Nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đối phương không phải chỉ có tu vi Tông Sư sơ kỳ sao? Làm sao có thể dùng một quyền đã đánh nát hào quang hộ thể của Tông Sư trung kỳ như nàng?
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên.
Không đợi nàng phát ra bất kỳ âm thanh nào, quyền thứ ba của Lạc Thanh Chu đã nặng nề nện vào đầu nàng.
Roẹt!
Quyền thứ ba này, mang theo lôi điện màu tím.
Ầm!
Đầu Thượng Quan Đình trực tiếp hóa thành một bọt máu, không thấy đâu.
Sau đó, toàn bộ thân thể nàng đã huyết nhục mơ hồ, cũng ở trong quyền mang nổ tung này mà phân thành mảnh vụn.
Đồng thời, thần hồn của nàng vừa đi ra, lập tức đã bị lôi điện màu tím kia đánh tan thành mây khói.
Chỉ có ba cú đấm.
Thân thể của nàng, thần hồn, đều mất mạng.
Dưới đài đang chuẩn bị xem một hồi tỷ thí khác biệt, giờ phút này đều há miệng, lặng ngắt như tờ.
Lúc này.
Trên đài, thiếu niên ba quyền giết người diệt hồn, lại đột nhiên lấy Hoá Thi Phấn ra, rắc vào trên thi thể huyết nhục mơ hồ trên mặt đất.
Xuy...
Thi thể nhanh chóng biến thành hư không...
Tiếp theo, hắn lại nhặt khối ngọc bội huyết sắc kia lên khỏi mặt đất, liếc mắt nhìn vị Nhạc Phong chủ của Phiêu Miểu Tiên Tông dưới đài một cái, sau đó, nhét vào trong ống tay áo của mình...
Mọi người: - ...
Yên tĩnh một lúc lâu.
Hoắc Vũ, đạo lữ của Thượng Quan Đình, Phiêu Miểu Tiên Tông, đột nhiên đỏ mắt giận dữ nói:
- Tiểu súc sinh! Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Ngươi rõ ràng có tu vi Tông Sư hậu kỳ.
Lập tức hắn nhìn về phía Giả Tầm lớn giọng nói:
- Cổ tiền bối! Hắn nói dối! Hắn nói dối.
Giả Tầm trầm mặc không tiếng động.
Lạc Thanh Chu lại bình tĩnh nhìn hắn nói:
- Nói dối thì đã thế nào? Lúc trước Cổ tiền bối đã nói quy tắc, là đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông các ngươi lên đài, phải báo ra tu vi chân thật của mình, cũng không bao gồm đệ tử Đại Viêm ta. Cổ tiền bối cũng không nói không được nói dối, cũng không nói người chết không được phép hủy thi diệt hồn, Cổ tiền bối còn nói, có thể dùng các loại thủ đoạn...
Dừng một chút, hắn lại nhìn thoáng qua mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông, học theo ngữ khí vừa rồi của Thượng Quan Đình nói.
- Ta dựa theo quy củ tỷ thí, hoàn toàn không hề vi phạm. Muốn trách, vậy phải trách đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông các ngươi, không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào. Thua thì thua, dù có ngụy biện cũng vô dụng.
Chúng tu luyện giả dưới đài: - ...
Hoắc Vũ nắm chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, á khẩu không nói nên lời, tức giận toàn thân đều run rẩy.
Lúc này, Giả Tầm vung ống tay áo lên, rút sạch hào quang, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Trận thứ ba, Đại Viêm thắng.
Vừa nghe lời này.
Chúng tu luyện giả Đại Viêm đều kích động nhảy nhót hoan hô, sau đó lại đều giang hai tay, tựa hồ muốn ôm thiếu niên trên đài.
Nhưng, Lạc Thanh Chu vẫn chưa rời khỏi đài chiến.
Ánh mắt của hắn lần nữa nhìn về phía người Phiêu Miểu Tiên Tông.
- Trận thứ tư, vẫn là ta.
Hắn thản nhiên nói.
Đó là buổi trưa.
Mặt trời chiếu sáng, rơi xuống đài chiến.
Thiếu niên trên đài, tắm trong ánh mặt trời, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí bình thản, trên người không có biểu hiện ra bất kỳ khí thế nào.
Nhưng giờ khắc này, ai cũng không dám khinh thường hắn nữa.
Dưới đài, mọi người Đại Viêm đang hoan hô đều an tĩnh lại.
Các tu luyện giả tông môn xung quanh, cũng đều yên lặng đến kỳ lạ.
Trận thứ tư, vẫn là hắn?
Nói thật, rất nhiều tu luyện giả đều chưa phục hồi tinh thần từ trong trận tỷ thí vừa rồi.
Ba cú đấm kết thúc.
Nó thực sự quá nhanh.
Sắp đến khi bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt, nhanh đến mắt bọn họ, còn chưa kịp nhìn rõ.
Có một số người thậm chí còn quay đầu nói chuyện, suy đoán quá trình tỷ thí.
Một số người cúi đầu chuẩn bị để lấy đồ ăn nhẹ của họ.
Có một số người, còn đang nhìn đông nhìn tây, chuẩn bị tìm một vị trí tốt để xem kịch.
Kết quả, liền kết thúc...
Khi bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, vị đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông vừa nãy mới dùng vẻ mặt ngạo nghễ sải bước đi lên đài chiến, đã nằm trên mặt đất.
Sau đó, đầu không còn, hồn cũng bị diệt.
Cuối cùng, ngay cả thi thể cũng biến mất...
Nhanh đến mức thái quá.
Giống như trả một cái giá trên trời để mua vé xem biểu diễn, kết quả vừa rồi cúi đầu lấy một thứ, biểu diễn đã kết thúc.
Cho nên, giờ này khắc này, đối với thiếu niên trên đài này, bọn họ có khiếp sợ, có nghi hoặc, cũng có tò mò.
- Hắn chính là phu quân đệ nhất Nữ đế của Đại Viêm.
Có người thì thầm giới thiệu.
Sau đó, bắt đầu thảo luận ra.
- Không ngờ phu quân của Nữ đế Đại Viêm tuổi còn trẻ như vậy, còn tưởng muốn trấn trụ được Nữ đế cùng những đại thần kia, ít nhất cũng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Đại Viêm.