Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ trước người đột nhiên bước nhanh rời đi, tiến vào sân nhỏ.
Là đi vào gọi Bách Linh sao?
Lạc Thanh Chu nhìn cửa, đứng tại chỗ chờ đợi.
Sau một lúc lâu.
Bách Linh chưa hề đi ra, lại là nàng mặt lạnh đi ra.
Trong tay của nàng cầm một bao vải phình lên, đi đến trước mặt hắn, đưa cho hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, tiếp trong tay, mở dây thừng buộc miệng túi, nhìn vào bên trong.
Bên trong vậy mà chứa đầy một túi nhỏ... Bạc vụn.
Tất cả đều nát.
Ước lượng trọng lượng, có chừng... Hơn ba mươi hai lượng.
Lạc Thanh Chu: - ...
Thiếu nữ nhìn thần sắc trên mặt hắn, lông mày có chút nhăn một cái, lại cúi đầu xuống, từ bên trong túi quần áo lấy ra một khối bạc vụn cuối cùng, nhẹ nhàng bỏ vào bên trong cái túi nhỏ trong tay hắn, sau đó quay mặt chỗ khác, nhìn nơi khác hỏi:
- Đủ?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu nhìn một khối bạc vụn nhỏ cuối cùng nàng bỏ vào trong túi, giật mình, ngẩng đầu lên nói:
- Ừm, đủ rồi, đa tạ Hạ Thiền cô nương. Chờ thêm mấy ngày ta sẽ trả tiền...
Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ đã quay người rời đi.
- Kẹt kẹt...
Cửa sân đóng lại.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, thu hồi bạc, đi về chỗ Tần nhị tiểu thư.
Thì ra Hạ Thiền cô nương lạnh lùng thật ra cũng có lúc ấm áp.
Bất quá...
Từ tình huống vừa rồi mà xem, Bách Linh khẳng định cũng là không trông cậy được.
Vậy cũng chỉ có thể đi tìm Tần nhị tiểu thư.
Vào cửa, Châu nhi dẫn hắn đi đến thư phòng.
Tần Vi Mặc vừa nghỉ trưa xong, đang ở trong thư phòng đọc sách.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu không tới trong phòng, bên ngoài còn có chút gió, cho nên cửa sổ đóng rất chặt.
Trong phòng có lò lửa, hơi ấm bức người.
- Tiểu thư, cô gia tới.
Thu nhi đứng hầu trước cửa thư phòng, nhìn thấy Lạc Thanh Chu, lập tức bẩm báo cho thiếu nữ trong thư phòng.
Tần Vi Mặc có chút ngoài ý muốn, để sách xuống, đứng lên.
Lạc Thanh Chu cởi giày ra, giẫm lên nệm nhung mềm mại vào phòng.
Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa.
- Tỷ phu...
Tần nhị tiểu thư vừa muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
- Nhị tiểu thư, ta tới tìm ngươi vay tiền, ngươi có không?
Thiếu nữ giật mình, trong lúc nhất thời, chưa kịp phản ứng.
Qua mấy tức, kịp phản ứng, gật đầu nói:
- Có, tỷ phu muốn bao nhiêu?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, thấp giọng nói:
- 80 kim tệ...
- Châu nhi.
Thiếu nữ lập tức nhìn cửa ra vào hô một tiếng.
Cửa phòng mở ra.
Châu nhi ở ngoài cửa đáp:
- Tiểu thư.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Đi phòng thu chi, lãnh 200 kim tệ, viết tên của ta. Nếu phòng thu chi không chịu, ngươi đi tìm Chu quản sự, nói là ta nói. Nếu phụ thân ta ở đó, tìm người cũng được. Liền nói ta muốn dùng, cái khác cũng không cần nói.
Châu nhi đáp ứng một tiếng, lập tức vội vàng rời đi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu trào lên một dòng nước ấm, nhẹ giọng:
- Đa tạ Nhị tiểu thư, bất quá hai trăm kim tệ nhiều lắm, ta chỉ cần 80 là đủ rồi.
Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, luyện võ, tám mươi kim tệ cũng không đủ... Về sau mỗi tháng, Vi Mặc đều sẽ giúp tỷ phu lãnh hai trăm kim tệ, tỷ phu cứ việc dùng, không cần trả lại.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Tần phủ... Nào có nhiều tiền như vậy?
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Những chuyện này, tự có cha quan tâm, tỷ phu không cần phải để ý đến, tỷ phu chỉ cần an tâm đọc sách, vụng trộm luyện võ là được.
Lạc Thanh Chu: - ...
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều cười một tiếng.
Trong thư phòng an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Nhị tiểu thư vừa rồi đang đọc sách gì?
Tần Vi Mặc cầm lên sách từ trên bàn, lật ra trang bìa nói:
- Khoa cử khảo thí.
Lạc Thanh Chu sững sờ:
- Nhị tiểu thư nhìn sách này làm cái gì? Nữ tử lại không thể đi thi.
Trong mắt Tần Vi Mặc mang theo ý cười, ôn nhu mà nói:
- Tỷ phu đi học cho giỏi, chờ qua hết năm, Vi Mặc liền ra đề mục thi cho tỷ phu. Tỷ phu nếu đáp tốt, Vi Mặc có ban thưởng, nếu đáp không tốt, Vi Mặc sẽ phạt tỷ phu mỗi ngày kể chuyện xưa cho Vi Mặc nghe, có được hay không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống, sau một lúc lâu, mới cầm tới sách từ trong tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, sau đó nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư, thân thể ngươi không tốt, những chuyện này, cũng không cần vất vả. Chuyện liên quan tới khảo thí, chính ta sẽ cố gắng, không cần người khác hỗ trợ.
Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, nói khẽ:
- Thế nhưng, tỷ phu, Vi Mặc không phải người khác...
Lạc Thanh Chu không có nói tiếp.
Không bao lâu, Châu nhi ôm một con cái túi nhỏ trở về, thở hồng hộc nói:
- Tiểu thư, kim tệ thật nặng...
Lạc Thanh Chu nhìn kim tệ vàng óng ánh bên trong, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động.
Mỗi một mai kim tệ trong này đều là tâm huyết của Tần gia.
Thiếu nữ này cơ hồ không có chút do dự liền đưa cho hắn, còn nói về sau mỗi tháng đều sẽ cho hắn dùng để luyện võ.