Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 248: Mượn tiền




Lực phòng ngự không chỉ kinh người, hơn nữa còn có thể xóa tan lực đạo của võ giả, lúc này, chủy thủ có thể phát huy được tác dụng.

Bình thường yêu thú dạng này, sợ nhất lưỡi dao sắc bén.

Đương nhiên, là lưỡi dao võ giả chuyên dụng.

Lạc Thanh Chu lại lật nhìn thư tịch giới thiệu các loại yêu thú bên trong Hắc Mộc lâm một hồi, phát hiện chủy thủ rất quan trọng, thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh.

Ra khỏi tụ bảo các, do dự một hồi, hắn lại trở về, lấy ra viên yêu đan kia, hỏi tiểu nhị cửa hàng có thể bán bao nhiêu tiền.

Tiểu nhị cửa hàng tiếp nhận yêu đan, cẩn thận quan sát một hồi, mới nói:

- Khách quan, đây là yêu đan cấp thấp nhất, mà phẩm chất đặc biệt chênh lệch, ngài có thể lấy ra ngoài sáng nhìn, trong này còn có một vết nứt. Nếu như khách quan muốn bán, giá cao nhất bản tiệm mua được cho ngươi là hai trăm kim tệ.

- Hai trăm kim tệ?

Lạc Thanh Chu suy tư một chút, chuôi chủy thủ dành cho võ giả rẻ nhất cũng cần hai trăm tám mươi kim tệ, cho dù bán yêu đan cũng không đủ tiền mua chủy thủ.

- Tốt, ta lại suy nghĩ một chút.

Lạc Thanh Chu quyết định lại đi các tiệm khác hỏi một chút.

Cầm yêu đan, hắn ra cửa, lại đi đến các cửa hàng bán vật dụng cho võ giả khác hỏi thăm.

Kết quả giá tiền đều không khác mấy.

Có cửa hàng thậm chí ép giá đến một trăm năm mươi kim tệ.

Hắn chăm chú suy tư một hồi, quyết định trở về thử một chút, nhìn có thể hay không tìm người mượn ít tiền.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, không qua loa được.

Tìm ai mượn đây?

Người đầu tiên, tự nhiên là Bách Linh.

Đối với nha đầu Bách Linh kia, hắn hiện tại không có gì cố kỵ, đi vay tiền, ngược lại không có gì ngượng ngùng.

Dù sao hắn cũng không phải không trả.

Bất quá, chưa hề thấy nàng một mình đi ra ngoài, cũng không có gặp nàng làm việc, không biết nàng nơi đó có nhiều tiền như vậy không.

Bán yêu đan, còn thiếu tám mươi kim tệ.

Nếu như tám mươi lượng bạc trắng, nha đầu kia nơi đó khẳng định có, nhưng kim tệ...

Vậy nói không chính xác.

Nếu như thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày đi đi tìm Tần nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư hẳn là có tiền, hoặc là nói, nàng có biện pháp lấy tiền, hơn nữa còn sẽ giúp hắn giữ bí mật.

Dù sao hai người đêm đó có bí mật chung với nhau.

Trong lòng tính toán, rất nhanh từ cửa sau về tới Tần phủ.

Tiến vào phủ, hắn lấy mặt nạ xuống.

Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, hắn vẫn còn có chút do dự.

Nói thật, người thời đại này, da mặt vẫn rất mỏng, đặc biệt là chuyện như tìm nữ tử vay tiền.

Bất quá nghĩ đến tầm quan trọng chủy thủ, hắn vẫn đi lên gõ cửa một cái.

Sau một lúc lâu, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng, mở ra.

- Bách Linh cô nương, ta...

Lạc Thanh Chu sợ mình lại do dự, cho nên cửa vừa mở ra chuẩn bị nói thẳng, kết quả vừa mới nói mấy chữ, đột nhiên phát hiện người mở cửa không phải Bách Linh, mà là... Hạ Thiền.

Thiếu nữ mặc một bộ váy xanh nhạt đứng trong cửa, mở cửa, lại hai tay ôm kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải nhắm mắt nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta tìm Bách Linh cô nương một chút, nàng có ở đây không?

Hạ Thiền lạnh lùng nhìn hắn, không có trả lời, cũng không hề động.

Lạc Thanh Chu muốn đi vào, thấy nàng chặn cửa, lại không dám cưỡng ép đi qua từ bên cạnh, đành phải lại nói:

- Ta tìm Bách Linh cô nương có một số việc, Hạ Thiền cô nương có thể giúp ta đi gọi nàng một chút không?

Hạ Thiền rốt cục mở miệng, lạnh lùng nói:

- Nói.

Lạc Thanh Chu: - ...

Nói chuyện mượn tiền sao?

Vậy cũng không thể nói với ngươi.

Mất mặt trước mặt Bách Linh coi như xong, sao có thể lại mất mặt trước mặt nàng.

Lạc Thanh Chu đành phải chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương không có ở đây, quên đi, thật ra cũng không có việc lớn gì, ngươi làm việc của mình đi, ta cáo từ.

Nói xong, quay người rời đi.

Xem ra, chỉ có thể đi tìm Nhị tiểu thư đi mượn.

Hả?

Sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ sát khí?

Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Sau lưng trống trơn, cửa ra vào trống trơn, thiếu nữ ôm kiếm băng lãnh đã không biết tung tích.

Hắn lẩm bẩm một câu, không tiếp tục suy nghĩ nhiều, quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, kết quả đột nhiên phát hiện trước người nhiều thêm một thân ảnh, kém chút đâm vào chỗ phình lên kia...

Ngẩng đầu nhìn lên...

Một bộ váy xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, trong ngực ôm kiếm, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh giống như quỷ mị vô thanh vô tức xuất hiện ở phía trước của mình, khóe miệng nhịn không được co quắp một chút.

- Cái kia...

Tốt.

Nói thì nói thôi.

Dù sao dù hắn chỉ nói với Bách Linh, Bách Linh cũng có khả năng nói cho vị này.

Hắn thở dài một hơi, gương mặt hơi nóng nói:

- Ta tìm Bách Linh cô nương, thật ra là muốn tìm nàng... Mượn một chút tiền dùng, ta gần đây muốn mua một vài thư tịch hơi đắt cùng...