Trong lòng hắn có thể không cảm động sao?
Trước hôm nay, hắn vẫn cho rằng mình liều mạng tu luyện là vì hắn và Tiểu Điệp.
Nhưng hiện tại... Hắn muốn bảo vệ càng nhiều người hơn.
- Đa tạ Nhị tiểu thư.
Hắn không tiếp tục lưu lại, cầm kim tệ, cáo từ rời đi.
Một khắc vay tiền này, lại cảm tạ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vẫn là tiết kiệm khí lực và thời gian, cố gắng trả tiền cùng báo đáp.
Lạc Thanh Chu cầm tiền, lúc ra cửa bỏ vào trong túi trữ vật, sau đó trực tiếp đi về phía cửa sau Tần phủ.
Đi đến cửa sau, hắn vừa muốn lấy ra mặt nạ, đột nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, sau lưng không gần không xa, có một người đi theo.
Hắn vừa dừng bước lại, đối phương cũng dừng bước.
Hạ Thiền ôm kiếm, nghiêng người sang, nhìn về phía nơi khác, giống như vẫn luôn đứng ở nơi đó, cũng không theo dõi hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Hạ Thiền cô nương, ngươi còn có việc sao?
Hạ Thiền mặt lạnh, nhìn nơi khác.
Qua hồi lâu, lạnh lùng mở miệng, hỏi:
- Đi đâu?
Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái nhìn nàng một chút, nói:
- Ra ngoài mua chút đồ.
Lập tức đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
- Chờ một lúc ta mua mứt quả trở về cho ngươi, ngươi muốn mấy xâu?
Hạ Thiền trầm mặc một chút, quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi băng lãnh, phát âm không lưu loát, nhanh chóng nói:
- Bách Linh nói, ngươi, vay tiền... Muốn đi, thanh lâu, tìm... Không mặc quần áo, hoa khôi, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn lần đầu tiên nghe được vị Hạ Thiền cô nương này nói nhiều chữ như vậy, cảm thấy có loại mới lạ không hiểu.
- Ừm... Đúng thế!
Lạc Thanh Chu quyết định gan lớn trùm trời, đùa nàng một chút:
- Tiểu thư nhà ngươi lại không cùng giường với ta, ta đi tìm hoa khôi thế nào? Thư sinh ở bên ngoài đều đi qua thanh lâu, chỉ có ta không có đi qua, ta hôm nay muốn đi xem, không được sao?
Một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới.
Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, một tay nhỏ khác cầm chuôi kiếm.
Lạc Thanh Chu thấy thế, vội vàng nói:
- Nói đùa, ta vừa rồi không phải nói với ngươi sao? Ta vay tiền đi mua sách, không phải đi thanh lâu tìm hoa khôi không mặc quần áo.
Thiếu nữ vẫn như cũ cầm chuôi kiếm, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đành phải nhấc tay nói:
- Ta thề, nếu ta nói... Nếu ta đi tìm hoa khôi không mặc quần áo, trời giáng thiên lôi đánh chết.
Thiếu nữ lại nhìn hắn vài lần, lúc này mới chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm.
Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, không dám nói đùa nữa, nói:
- Cái kia, Hạ Thiền cô nương, người bận rộn, ta đi ra ngoài trước.
Mới vừa đi mấy bước, quay đầu nhìn lại, nàng lại cùng đi lên.
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Thiếu nữ thấy hắn dừng lại, cũng dừng lại, nhìn về phía nơi khác.
Lạc Thanh Chu ra cửa, đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Nàng cũng đi theo ra ngoài, đứng tại cửa ra vào, ánh mắt vẫn như cũ nhìn nơi khác.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hai người vừa đi vừa nghỉ, ở trong hẻm nhỏ lôi kéo một hồi.
Lạc Thanh Chu thấy thời gian không còn sớm, không tiếp tục quan tâm nàng, bước nhanh xuyên qua đường đi, tiến vào một ngõ nhỏ khác.
Sau đó bắt đầu chạy vội ở trong mấy đầu hẻm nhỏ.
Chờ hắn đến tụ bảo các, lập tức lấy ra mặt nạ đeo ở trên mặt, ra khỏi hẻm nhỏ, nhìn thoáng qua trái phải trước sau, mới đi vào cửa hàng.
Rất nhanh, hắn mua chủy thủ đi ra.
Trên đường trở về, trời chiều đã xuống núi.
Hắn một đường cẩn thận nhìn từng li từng tí, cũng không nhìn thấy thiếu nữ băng lãnh kia.
Hẳn là mất dấu hắn, sau đó một mình đi về trước.
Lạc Thanh Chu từ cửa sau vào phủ, lấy xuống mặt nạ trên mặt.
Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, hắn do dự một chút, đi vào.
Bách Linh đang ngồi ở trong viện phát ngốc, thấy hắn đến sớm như vậy, một mặt kinh hỉ.
Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, thấp giọng hỏi:
- Hạ Thiền cô nương trở về chưa?
Bách Linh sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức biến hóa:
- Cô gia không có đi cùng với Thiền Thiền sao? Vừa rồi Thiền Thiền không phải cùng cô gia đi ra dạo phố à?
Lạc Thanh Chu nhướng mày, nói lại chuyện vừa rồi một lần, nói:
- Ta cứ nghĩ nàng tự mình trở về.
Bách Linh cuống quít đứng lên từ trên băng ghế đá, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:
- Xong, cô gia, xong, Thiền Thiền không biết đường, lúc trước các ngươi đi ra ngoài... Cô gia, nhanh đi tìm Thiền Thiền! Nàng sợ ở một người, đặc biệt là trời tối, thật ra lá gan nàng rất nhỏ... Ta... Ta không thể rời đi, ta còn phải đợi ở cạnh tiểu thư, ngươi...
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu lập tức quay người chạy ra tiểu viện, chạy nhanh hướng về cửa sau.
Người ta vừa đem toàn bộ bạc đều cho hắn mượn, thậm chí còn lấy một khối bạc vụn cuối cùng trên người cho hắn... Chẳng qua là sợ hắn đi thanh lâu, hoặc muốn cùng hắn đi ra dạo phố, hắn lại...
Hắn thật không phải là người.
Bên ngoài phủ, đêm tối đã bao phủ cả con đường.
Hắn chạy nhanh.
- Ầm ầm!