- Cô nương gọi tại hạ sao? Tại hạ hôm nay đi ra vội vàng, quên mang theo ô, cho nên mới chật vật như thế, đa tạ cô nương cho tại hạ xuống thuyền tránh mưa.
Thiếu nữ xinh đẹp đứng ở mũi thuyền, nét vui vẻ trên mặt lập tức biến thành lạnh như băng.
Chiếc thuyền chậm rãi đi đến bậc thang dưới cây cầu bị hỏng.
Thanh niên đứng trên bậc thang, sắc mặt cứng đờ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của thiếu nữ này, cùng với dáng người thướt tha, khuôn mặt lại trở nên vui vẻ, chắp tay nói:
- Tại hạ Liễu Hiền, nhân sĩ Nguyên Châu, lần này đến kinh tham gia kỳ thi xuân, không ngờ hôm nay may mắn gặp được cô nương, tam sinh may mắn. Không biết cô nương...
Ba!
Không đợi hắn nói xong, thiếu nữ đứng ở mũi thuyền kia đột nhiên lấy ra một cây roi, quất lên người hắn, trực tiếp quất hắn xuống bậc thang, rơi xuống hồ nước.
- A...
Thanh niên vẫy vùng ở trong nước, thét chói tai, vẻ mặt hoảng sợ.
Thiếu nữ đứng ở mũi thuyền xinh đẹp, “phi” một tiếng, trợn trừng mắt:
- Cóc muốn ăn thịt rồng! Thật kinh tởm.
Lạc Thanh Chu đi xuống bậc thang, vươn tay, kéo thanh niên sắp chìm dưới nước, nói:
- Đó là tiểu yêu tinh, cách xa nàng một chút.
Thiếu nữ ở mũi thuyền, cười hì hì, mắt sáng mày ngài, xinh đẹp động lòng người.
Thanh niên ngồi trên bậc thềm, lạnh run rẩy, sắc mặt bị dọa trắng bệch, mở mồm chửi bới:
- Tiểu tiện nhân, ngươi... Ôi, ôi.
Ai ngờ không đợi hắn mắng xong, Lạc Thanh Chu lại đá một cước vào người hắn.
Bọt nước bắn tung tóe.
Tiếng mắng trong miệng thanh niên đột nhiên dừng lại, lại bắt đầu hét lên.
Thiếu nữ đứng ở mũi thuyền cười khanh khách, vỗ tay nói:
- Công tử, đá tốt, đạp chết con cóc này.
Lạc Thanh Chu nhảy lên thuyền nhỏ, nói:
- Đừng gây chuyện, đi thôi.
Nói xong, hắn nhìn về phía khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, một thiếu nữ mặc quần áo trắng như tuyết, yên lặng ngồi ở chỗ đó, một đôi mắt quyến rũ lại lạnh như băng, đang nhìn hắn.
Dù bộ dáng này là của Hoa Cốt, nhưng khí chất cùng khí tức này, cùng với ánh mắt, cũng đều là của Nguyệt tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu cảm thấy kính sợ, đi vào nói:
- Nguyệt tỷ tỷ.
Cô nương nhìn hắn ta mà không nói gì.
Tại thời điểm này, chiếc thuyền bắt đầu đi về phía lòng hồ.
Mà thanh niên rơi xuống nước kia, sau khi vật lộn một hồi, bắt được bậc thang, chật vật bò lên, lập tức bỏ chạy mất tích.
Long nhi hôm nay tựa hồ rất vui vẻ, ở đầu thuyền chơi ô trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn với nước mưa trên trời, nước mưa bắn tung tóe khắp nơi trên ô.
Vẻ mặt nàng vui vẻ, chơi đùa rất thích.
Đợi thuyền nhỏ rời khỏi cầu gãy, không ai nhìn về phía nơi này, nàng cởi giày, lộ ra một đôi chân ngọc thiếu nữ trắng như tuyết xinh đẹp, lập tức kiễng mũi chân, trong tay cầm ô hoa, ở trong mưa xoay tròn nhẹ nhàng nhảy múa.
Làn váy màu xanh nước biếc như hoa nở rộ, chuông dây đỏ trên cổ chân, chuông leng keng vang lên không ngừng.
Giống như một bài hát nhỏ trong mưa, trong trẻo mà vui vẻ, dễ chịu cực kỳ.
Trong khoang thuyền.
Lạc Thanh Chu nhìn một hồi, nhịn không được lại mở miệng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi chắc chắn, ta thật sự có thể thăng cấp Đại Tông Sư trong vòng năm ngày sao?
Nguyệt Dao thu hồi ánh mắt nhìn về phía mũi thuyền, nhìn về phía hắn, mặt không chút thay đổi nói:
- Không chắc.
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, lập tức nói:
- Ta hiểu, bất cứ chuyện gì cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, tu luyện càng là như thế. Nguyệt tỷ tỷ, cách mà ngươi nói, là phương pháp gì?
Con ngươi thanh thuần mà quyến rũ của Nguyệt Dao nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói:
- Song tu.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nguyệt Dao lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi nguyện ý sao?
Hô hấp của Lạc Thanh Chu trở nên dồn dập, vẻ mặt đỏ bừng, kích động nhìn nàng nói:
- Ta. Ta nguyện ý...
Lập tức lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, khi nào chúng ta bắt đầu? Năm ngày đủ chưa? Ngươi...... Ngươi dùng thân thể của Hoa Cốt, hay là... Với thần hồn của ngươi?
Thần sắc Nguyệt Dao vẫn lạnh như băng, không nói gì.
Lạc Thanh Chu “khụ” một tiếng, cúi đầu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, ta biết nặng nhẹ, sẽ không dùng... Sấm sét.
Lập tức lại nói:
- Đương nhiên, lấy thực lực của Nguyệt tỷ tỷ, khẳng định cũng sẽ không sợ...
Hai mắt Nguyệt Dao híp lại, lại nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mới lạnh lùng nói:
- Là cùng Long nhi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Vẻ mặt Nguyệt Dao lạnh như băng nói:
- Giọt chân Long chi huyết đầu tiên của Long nhi, ẩn chứa lực lượng cường đại, có thể giúp ngươi mạnh mẽ rèn luyện thân thể, nội tạng huyệt khiếu, lột xác.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy của Long Nhi:
- Tỷ tỷ, không phải giọt máu chân long đầu tiên, là giọt máu xử nữ chân long đầu tiên.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhìn ván thuyền, ngón chân gắt gao giữ chặt, tựa hồ muốn tìm một khe hở chui vào.
Nguyệt Dao nhìn hắn, tiếp tục nói.