Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2447 - Bí mật của Nguyệt tỷ tỷ và Tiểu Nguyệt, khủng hoảng của Nguyệt tỷ tỷ (3)




- Ngoan ngoãn tu luyện, công tử chờ ngươi.

Lạc Thanh Chu lại ở cùng nàng một lát, mới đi ra khỏi cơ thể của tiểu Hoả Hồ.

Tần nhị tiểu thư tựa hồ nhìn ra hắn có tâm sự, ôn nhu hỏi.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đem chuyện năm ngày sau Phiêu Miểu Tiên Tông muốn cưỡng ép bắt Nguyệt tỷ tỷ đi, nói ngắn gọn một lần.

Không ngờ Tần nhị tiểu thư nghe xong lại còn lo lắng hơn cả hắn, lập tức nắm chặt tay hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, chàng nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Nguyệt tỷ tỷ, không thể để cho những kẻ xấu kia bắt nàng đi.

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng an ủi.

- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nàng ấy đi. Tất cả những gì ta có bây giờ, đều là nàng cho, ta làm sao có thể cho phép người khác làm tổn thương đến nàng?

Tần nhị tiểu thư nhíu mày nói:

- Thanh Chu ca ca, nhưng theo chàng nói, những người xấu kia rất lợi hại. Phiêu Miểu Tiên Tông, nghe cũng rất lợi hại, một mình chàng...

Lạc Thanh Chu nói.

- Không phải chỉ mỗi một mình ta, còn có Nữ đế, Bạch viện trưởng Long Hổ học viện, đều sẽ giúp ta. Tất nhiên, về mức độ mà họ có thể giúp đỡ, ta không biết. Tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng hết sức để có thể ngăn chặn những người đó.

Sắc mặt Tần nhị tiểu thư tái nhợt, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay hắn, khẽ run rẩy.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của nàng nói:

- Vi Mặc, nàng làm sao vậy? Cơ thể không khỏe?

Nói xong, vội vàng đỡ nàng lên giường ngồi xuống.

Tần nhị tiểu thư khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc không sao đâu. Vi Mặc chỉ là lo lắng... Lo lắng cho Thanh Chu ca ca. Nguyệt tỷ tỷ quan trọng với Thanh Chu ca ca như vậy, đến lúc đó, Thanh Chu ca ca nhất định sẽ liều mạng cứu nàng, Vi Mặc sợ...

Lạc Thanh Chu ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi nói:

- Không sao, Thanh Chu ca ca của nàng không dễ dàng chết như vậy. Từ Mạc thành, đến kinh đô, những người muốn làm tổn thương người bên cạnh Thanh Chu ca ca hay Thanh Chu ca ca, đều đã chết, không phải sao? Ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ. Vi Mặc, tin tưởng ta.

Tần nhị tiểu thư ôm chặt hắn, run giọng nói:

- Dù như thế nào, Thanh Chu ca ca, chàng nhất định phải cứu Nguyệt tỷ tỷ, được không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên nói:

- Vi Mặc, nếu như ta cứu nàng ấy, đến lúc đó nàng ấy đột nhiên muốn lấy thân báo đáp, gả cho Thanh Chu ca ca nhà nàng, vậy làm sao bây giờ?

Tần nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng một chút, ôn nhu nói:

- Vi Mặc sẽ giúp Thanh Chu ca ca chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị hỉ bào, chờ Nguyệt tỷ tỷ vào cửa, Vi Mặc sẽ hầu hạ nàng. Sau đó, chủ động thoái vị làm thiếp.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt trong suốt cùng chân thành trong mắt nàng, đột nhiên cảm thấy đau lòng, ôm chặt nàng, ôn nhu nói:

- Vi Mặc, đừng nói ngu ngốc. Thanh Chu ca ca chỉ nói đùa với nàng, Nguyệt tỷ tỷ tu luyện công pháp vô tình, không cho phép nàng có bất kỳ tình cảm gì với người khác, ta và nàng... Không thể nào.

- Không.

Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng nói:

- Tuy Vi Mặc không hiểu công pháp, nhưng Vi Mặc biết, bất kỳ người nào cũng không thể nào vô tình, chỉ cần Thanh Chu ca ca cố gắng, nhất định có thể cảm hoá Nguyệt tỷ tỷ. Vi Mặc tin tưởng, Thanh Chu ca ca và Nguyệt tỷ tỷ nhất định sẽ có kết quả...

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu kinh ngạc, không nói nữa.

Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người hắn đột nhiên rung lên.

Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới: [ Muốn thăng cấp không?

Lạc Thanh Chu chấn động trong lòng, lập tức trả lời: [ Thăng cấp Đại Tông Sư?

Nguyệt tỷ tỷ: [ Ừm ]

Tim Lạc Thanh Chu đột nhiên ngừng đập, bàn tay viết chữ run rẩy: [ Cần bao lâu?

Sau nhất thời.

Tin nhắn trả lời: [ Năm ngày ]

Lúc chạng vạng tối.

Bầu trời u ám, mưa xuân lại rơi li ti dưới mặt đất.

Lạc Thanh Chu cầm ô ra cửa, đi thẳng đến Đông hồ.

Bên bờ Đông hồ, dương liễu rủ xuống bờ, người đi đường thưa thớt, đều mang theo nước mưa vội vã mà đi.

So với sự náo nhiệt của Tây Hồ, nơi đây quá vắng vẻ.

Lạc Thanh Chu đi tới bên hồ, nhìn về phía hồ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ mui trần, dừng ở dưới cầu đá.

Hắn vội vàng đi qua.

Lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu xanh nước biếc, cầm ô, từ trong mui thuyền đi ra.

Đứng nghiêm chỉnh ở mũi thuyền, nhìn về phía hắn vẫy tay, giọng nói giòn tan vang lên.

- Công tử, nơi này! Ở đây.

Lạc Thanh Chu cầm ô, vừa rồi đi lên cầu đá, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh hắn chạy tới, hơn nữa còn thuận tay đẩy hắn một cái.

Một thanh niên mặc nho bào, bị nước mưa ướt đẫm, vẻ mặt kích động chạy đến bậc thềm cầu đá, nho nhã lễ độ chắp tay với thiếu nữ xinh đẹp ở mũi thuyền.