Chỉ có điều chúng ta mỗi lần họp đều sẽ đều gọi đến tiên sinh quản sự các phủ cùng phòng bên trong thu chi, những người kia đều là lão nhân đi theo chúng ta rất nhiều năm, nhưng hôm nay, ngoại trừ huynh đệ chúng ta mấy người, nơi này không có người ngoài...
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa.
Lập tức, giọng nói quản gia Chu Thông ở bên ngoài vang lên:
- Lão gia, Châu nhi Nhị tiểu thư nơi đó cầu kiến.
Trong phòng đang ồn ào lập tức im lặng.
- Vi Mặc?
Tần Văn Chính nhướng mày, nghĩ nghĩ, nói:
- Để cho nàng đi vào.
Cửa mở ra.
Châu nhi vội vàng tiến vào đại sảnh, nhìn thấy mọi người Tần gia đều ở đây, có chút khẩn trương, lại không dám do dự, bước nhanh đi đến bên người Tần Văn Chính, cúi đầu thi lễ một cái, tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói lại phân phó vừa rồi của Nhị tiểu thư dành cho nàng.
Ánh mắt Tần Văn Chính ngưng tụ, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi.
- Tiểu thư chỉ bàn giao những chuyện này, lão gia, nô tỳ cáo lui.
Châu nhi không dám chờ lâu, vội vàng thối lui.
- Đại ca, thế nào? Sắc mặt ngươi...
- Có phải bệnh Vi Mặc lại nặng thêm hay không? Ai, vẫn nên rút ra chút thời gian, đưa nha đầu kia đến kinh thành xem một chút đi.
Tần Văn Chính cúi đầu trầm ngâm một lát, trong mắt lấp lóe tinh quang, đột nhiên trầm giọng nói:
- Lão nhị, lão tam, các ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến. Những người khác đợi ở chỗ này, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.
Đám người hai mặt nhìn nhau, nghĩ không ra.
Tần gia nhị gia cùng Tam gia lập tức đứng dậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Tần Văn Chính mang theo hai người vội vàng rời đi.
Không bao lâu.
Ba người mang theo một lão tiên sinh tóc hoa râm tiến vào đại sảnh.
Đám người càng thêm nghi hoặc.
Trong đại sảnh đóng cửa, thẳng đến buổi trưa, vẫn không có mở ra.
Chu quản gia cùng hộ vệ đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc đứng ở dưới hành lang bên ngoài, bất kỳ hạ nhân nào cũng không dám tới gần.
Ngay cả nha hoàn bưng trà đưa nước cũng không có.
Lần hội nghị này một mực tiếp tục đến chạng vạng tối.
Lúc đại sảnh mở cửa ra, lão tiên sinh trước đó tinh thần còn thoải mái, dáng người khoẻ mạnh, mà giờ hai chân như nhũn ra, cần người vịn đi ra.
Đám người vừa mới đi ra từ đại sảnh, một hạ nhân vội vàng đến báo:
- Lão gia, hội thơ tối hôm qua trên sông Mạc Thủy, một chiếc thuyền hoa bị đốt, Tống gia đại tiểu thư cùng nha hoàn bên người đều táng thân trong biển lửa, không biết tung tích. Tống gia Nhị công tử Tống Triết tối hôm qua bị người tập kích tại trong hẻm nhỏ cách Tống phủ trăm mét, bị đánh nát lồng ngực và đầu, chết thảm tại chỗ..
Đám người Tần gia nghe được hai tin tức này, mặt mũi đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Mà lão tiên sinh được Tần Văn Chính vịn kia vừa nghe được tin tức thứ hai, hai chân lập tức mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, hôn mê tại chỗ.
Tần Văn Chính thấy một màn này, trên mặt lập tức càng thêm âm trầm:
- Xem ra người tối hôm qua gặp mặt hắn hẳn là nhị nhi tử bảo bối của Tống gia. Thế nhưng, đến cùng là ai chặn giết?
Tần Tam gia thấp giọng nói:
- Đại ca, chuyện tối hôm qua đi gặp lão gia hỏa này, chúng ta cũng hôm nay thẩm vấn mới biết, chẳng lẽ có người sớm biết? Sau đó chờ tiểu tử Tống gia kia trên đường trở về, đột nhiên chặn giết?
Tần tứ gia thở phào nhẹ nhõm nói:
- Chết tốt lắm! Nếu để cho con rùa nhỏ rụt đầu Tống gia kia truyền về hết bí mật của chúng ta, chúng ta cho dù hiện tại điều chỉnh cũng không kịp. Không biết là ai lại giúp chúng ta một đại ân. Nếu biết, Tần gia chúng ta phải cảm tạ đối phương.
Tần Văn Chính cau mày, âm thầm suy tư.
Tần nhị gia trước vẫn không có nói gì, đột nhiên mở miệng nói:
- Đại ca, sự kiện tối hôm qua, nếu xử lý không tốt, Tần gia chúng ta lần này có khả năng sẽ tổn thất nặng nề, cho nên người chặn giết tiểu tử Tống gia, cũng không thể là ngoại nhân. Cho dù là ngoại nhân, cũng tuyệt đối là người thân cận cùng Tần gia chúng ta, hoặc là người nhận đại ân huệ của Tần gia chúng ta, người bình thường, cũng sẽ không giúp chúng ta như vậy, dù sao tiểu tử kia là nhi tử bảo bối nhất của Tống gia Mạc Thành.
- Có phải là trên đường gặp được cường đạo? Mưu giết người cướp của hay không? Có thể cũng không có quan hệ gì với chúng ta.
- Hẳn là sẽ không, nào có trùng hợp như vậy. Mà nghe nói tiểu tử kia cũng luyện võ qua, cũng không phải là tên xoàng xĩnh. Còn có, ngươi vừa rồi cũng nghe nói, tiểu tử kia chết rất thảm, lồng ngực cùng đầu đều bị người đánh nát, người chặn giết hắn, hiển nhiên ôm quyết tâm tất giết hắn.
Tần nhị gia đột nhiên nói:
- Đại ca, Tôn tiên sinh thế nhưng là lão nhân theo ngươi hơn hai mươi năm, từ phụ thân bắt đầu đã ở trong nhà của chúng ta, một đường dày nặng, trung thành tuyệt đối.