Vô luận là ai, đều hẳn sẽ không hoài nghi hắn. Mà lại hắn làm việc, từ trước đến nay giọt nước không lọt, sao lại đột nhiên lộ ra sơ hở? Vừa rồi nha hoàng của Vi Mặc đến... Nói gì với ngươi? Chẳng lẽ là Vi Mặc điều tra ra?
Tần Văn Chính cau mày, không có trả lời, trầm ngâm một lát, nói:
- Các ngươi đều trở về đi, đã một ngày không có ăn cơm, mau trở về ăn cơm đi, ta đi Vi Mặc nơi đó nhìn xem.
Tần tứ gia cười nói:
- Đại ca, ngươi cũng không lưu huynh đệ chúng ta mấy người ăn một bữa cơm?
Tần Văn Chính khoát tay, không để ý tới hắn, quay người rời đi, đi vài bước lại quay đầu nói với Chu quản gia canh giữ trước cửa:
- Tôn tiên sinh vừa mới phát bệnh đột tử, đi đem hắn chôn vào trong tiểu viện hắn ở, chờ ngày mai thông báo người nhà của hắn, lại lôi ra hậu táng.
Vừa nghe lời này, lão tiên sinh tê liệt trên mặt đất không nhúc nhích đột nhiên run người, mặt như màu đất bò lên, khóc hô:
- Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Nô tài sai, nô tài thật sai rồi...
- Ầm!
Chu quản gia đá một cước vào trên đầu của hắn, trực tiếp đá hắn ngất.
Lập tức dẫn người kéo hắn tới một cái vườn nhỏ phía sau, đào cái hố, trực tiếp chôn hắn vào.
Đầu năm nay, chết một nô tài tựa như chết một con chó, không có ai đi hỏi.
Huống chi nô tài thuộc về tài sản riêng của chủ nhân, có thể tùy tiện xử trí.
Tần Văn Chính một đường nghĩ đủ chuyện, đi tới tiểu viện yên tĩnh của nhị nữ nhi ở, nhưng ở trước cửa ra vào một hồi, không có đi vào, lúc đang muốn quay người rời đi, Châu nhi ở trong cửa thấy được hắn, kinh ngạc gọi:
- Lão gia, ngài đã tới, làm sao không tiến vào? Tiểu thư đang ở trong thư phòng viết chữ, còn chưa có nghỉ ngơi đâu.
Tần Văn Chính do dự một chút, đành phải cất bước đi vào.
Tiến vào đình viện, từ song cửa sổ đang mở nhìn lại, thiếu nữ mảnh mai một bộ váy trắng thuần đang an tĩnh ngồi cạnh bàn trong phòng viết chữ, sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể nhu nhược làm đau lòng người.
Tần Văn Chính vào phòng, đứng ở cửa thư phòng, cũng không đi vào.
Thu nhi vừa muốn đi vào bẩm báo, hắn thấp giọng hỏi:
- Vi Mặc đang viết cái gì?
Thu nhi do dự một chút, cung kính đáp:
- Tiểu thư đang viết... Bài từ do cô gia làm.
Ánh mắt Tần Văn Chính khẽ động, trầm mặc một chút, nói:
- Tiểu tử kia... Thường xuyên tới đây sao?
Thu nhi lắc đầu, nhìn tiểu thư bên trong một chút, thấp giọng:
- Cô gia không thường tới, mỗi lần đều là bị phu nhân buộc tới, tiểu thư có đôi khi đi tìm cô gia, cũng không thấy.
Tần Văn Chính nhướng mày:
- Tiểu tử có giá như thế?
Châu nhi theo ở phía sau khẽ nói:
- Cô gia bày ra cái giá rất lớn, luôn luôn hờ hững tiểu thư nhà ta, đặc biệt ghê tởm. Lão gia, ngài cần nói cô gia một tiếng.
Tần Văn Chính giật mình, trong lòng suy nghĩ tiểu tử kia thật có chút quá phận, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy tiểu tử kia làm đúng.
Tỷ phu cùng cô em vợ vốn nên vẫn duy trì một khoảng cách, không phải sao?
- Ta sẽ tìm cơ hội nói hắn một chút.
Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, trong lòng nói thầm: Tìm cơ hội nhìn tiểu tử kia có phải hay không bất mãn đối với Khiêm Gia, có phải có ý rời khỏi Tần phủ hay không.
- Phụ thân, ngài đã tới.
Tần Vi Mặc viết xong bài từ vịnh mai, nghe thấy âm thanh phía bên ngoài, đứng người lên, muốn đi qua, lại là thân thể mềm nhũn, thiếu chút té ngã.
Thu nhi cùng Châu nhi cuống quít chạy vội vào đỡ nàng.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Ta không sao. Phụ thân, người bây giờ đến, có việc gì sao?
Tần Văn Chính trầm mặc nhìn nàng, trong khoảng khắc, lắc đầu, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa:
- Không có gì, chính là tới nhìn ngươi một chút.
Tần Vi Mặc mỉm cười, ôn nhu nói:
- Phụ thân đem tất cả công lao đều tính tới trên đầu Vi Mặc là được.
Dừng một chút, lại thấp giọng nói:
- Nếu như về sau... Vi Mặc có làm ra chuyện gì đáng xấu hổ có hại cho danh dự Tần gia, còn hi vọng phụ thân...
Tần Văn Chính cười nói:
- Ngươi muốn làm cái gì, cứ việc đi làm, nếu như cần phụ thân như ta giúp, cứ mở miệng. Cái gì danh dự của Tần gia, lợi ích của Tần gia, ngươi rõ ràng mà, phụ thân đối với mấy cái này, không đặt nặng. Chỉ cần các ngươi tốt, phụ thân liền hài lòng.
Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, ôn nhu nói:
- Tạ ơn phụ thân. Thật ra Vi Mặc biết, phụ thân hai năm nay nhường ra sinh ý, cắt mất rất nhiều lợi ích, không tranh không đoạt... Thật ra cũng là vì chúng ta...
Tần Văn Chính thở dài một hơi, ánh mắt trìu mến nhìn nàng:
- Vi Mặc, thật ra trong Tần gia chúng ta, ngươi so với ai khác đều thông minh hơn, nếu không phải thân thể của ngươi... Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ đi kinh đô, phụ thân sẽ tìm một đại phu thật giỏi cho ngươi...
Tần Vi Mặc nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Văn Chính, nói:
- Không phải chỉ ta và phụ thân hai người đi thôi?