Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 241: Tỷ phu, Vi Mặc có thể hôn ngươi một cái không?




Thiếu nữ nói khẽ:

- Đi thôi, phụ thân sẽ rõ.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.

Cửa phòng lần nữa đóng lại.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ yếu đuối lại kiên cường trước mắt, nói:

- Nhị tiểu thư, các ngươi chẳng lẽ đã sớm biết?

Thiếu nữ nhẹ giọng thở dài một hơi:

- Trước đó chỉ là có chút hoài nghi, bất quá hôm nay tỷ phu nói chuyện, Vi Mặc liền hiểu. Vị Tôn tiên sinh kia đã theo phụ thân ta hơn hai mươi năm...

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, hỏi:

- Nhị tiểu thư, Tần gia cùng Tống gia...

Thiếu nữ có chút cúi đầu:

- Ta cũng là tối hôm qua mới biết được, thì ra một đời trước hai nhà chúng ta có thù... Tối hôm qua sau khi phụ thân ta trở về, tới tìm ta... Bất quá tỷ phu yên tâm, ta chỉ nói Tống gia tiểu thư kia muốn hại ta, cái khác đều chưa hề nói, phụ thân cũng không có miễn cưỡng ta.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tạ ơn Nhị tiểu thư.

Thiếu nữ ngẩng đầu, ôn nhu mà nhìn hắn, trong mắt lộ ra một vòng ý cười:

- Tỷ phu thực ngốc, hẳn là ta cảm ơn ngươi mới đúng, không phải tối hôm qua... Ta liền không có... Còn có hôm nay tỷ phu nói cho ta biết chuyện này...

Dừng một chút, nàng cúi đầu xuống, cắn môi, trên mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc... Có thể hay không... Hôn ngươi một cái, xem như cảm tạ?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

- Tay, tỷ phu...

Thiếu nữ ngẩng đầu, lông mi rung động, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ:

- Vi Mặc chỉ hôn tay tỷ phu một chút là đủ... Có thể chứ?

Nói xong, lại cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên, nếu tỷ phu cảm thấy chưa đủ... Địa phương khác, cũng có thể...

Trong thư phòng lâm vào yên tĩnh.

Thiếu nữ cúi đầu, lông mi rung động, gương mặt ửng đỏ, tiếng hít thở có chút trở nên dồn dập lên, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Lạc Thanh Chu cau mày, không có trả lời.

Trầm mặc một lát, hắn cúi đầu chắp tay nói:

- Nhị tiểu thư, ta nên trở về đi học, ngươi nhớ ăn điểm tâm.

Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Hắn đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất ở phía ngoài đình viện.

Cả căn phòng khôi phục yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, một con chim nhỏ từ nóc nhà bay xuống, đứng bên trên cây hoa đào trong viện, nghiêng đầu chít chít chít chít kêu to, giống như đang nghi hoặc nơi này vì sao yên tĩnh dị thường.

Cửa thư phòng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Thu nhi bưng cháo vừa hâm nóng đi vào, đặt trên bàn trà trên giường mềm, đứng hầu ở một bên, đau lòng nhìn thiếu nữ yếu đuối trên giường.

- Tiểu thư...

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, trầm mặc nửa ngày, lẩm bẩm:

- Thu nhi, là ta sai rồi... Ta không nên thăm dò tỷ phu... Ta đã sớm biết, tỷ phu đối với ta... Chỉ là đồng tình...

Thu nhi mắt đục đỏ ngầu, nhịn không được nói:

- Tiểu thư, buổi sáng đại tiểu thư nói với người...

Thiếu nữ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đối diện, chỗ mà thiếu niên kia đã từng cùng nàng ngồi đối diện nhau, nhẹ giọng:

- Không thể nào... Ta sẽ không đáp ứng, tỷ phu càng sẽ không đáp ứng... Tỷ phu là người sống sờ sờ, không phải hàng hóa, sao có thể tùy tiện... Ta nếu đáp ứng, đối với tỷ phu mà nói, là một loại vũ nhục...

Trầm mặc một hồi, trên mặt nàng lộ ra một vòng tự giễu:

- Thế nhưng trong lòng ta... Vẫn như cũ có chút hi vọng xa vời, cho nên vừa mới... Thăm dò tỷ phu một chút... Ngươi cũng nhìn thấy, tỷ phu đối với ta....

Thu nhi không cam lòng thầm nghĩ:

- Có lẽ cô gia chỉ là... Chỉ là sợ hãi phu nhân...

Thiếu nữ cười khổ một tiếng, ôn nhu nói:

- Thật ra ta từ trong mắt tỷ phu liền có thể nhìn ra được, tỷ phu đối với ta, cũng chỉ có đồng tình cùng tôn trọng, cái khác... Huống chi, tỷ phu không phải vật trong ao, hắn ở chỗ này chịu ủy khuất, bị tỷ tỷ lạnh lùng đối đãi, cũng chỉ là tạm thời ẩn núp... Một ngày nào đó, hắn sẽ rời khỏi nơi này, rời đi khỏi Tần gia, cho nên... Hắn sẽ không có cảm tình đối với bất cứ người nào nơi này...

Sau một lúc lâu.

Nàng đột nhiên nghĩ đến thiếu nữ vừa mới đứng dưới cây hoa đào ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới thần sắc tỷ phu lúc ấy tặng hoa cho nàng, trầm mặc thật lâu, lại nói khẽ:

- Có lẽ... Cũng có ngoài ý muốn.

Trong đại sảnh tiếp khách Tần phủ.

Tần Văn Chính đang thần sắc uy nghiêm thương nghị cùng đám người Tần gia.

Cửa chính đóng chặt, bốn phía cửa sổ che lấp.

Mọi người Tần gia nói chuyện đều rất nhỏ giọng, từng người đều cau mày, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc.

- Hoàn toàn chính xác có vấn đề, ta đã tra xét, hai ngày nay tại lão nhị lão tứ bên kia đã bắt được hai gian tế của Tống gia, nhưng khẳng định còn có gian tế càng lớn hơn giấu ở trong phủ chúng ta, nếu không Tống gia không có khả năng chiếm hết tiên cơ khắp nơi...

- Việc cấp bách chính là muốn trước tra ra gian tế lớn nhất kia.