Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 240: Nói một chuyện




Bách Linh quơ đóa hoa trong tay cho hắn, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói

- Cô gia, chúng ta đi trước, ban đêm nhớ kỹ tìm đến... Tìm đại tiểu thư nha.

Lạc Thanh Chu vừa nhìn về dưới mái hiên phía bên kia.

Nơi đó đã trống trơn.

Thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm chẳng biết lúc nào đã rời đi.

Tần Vi Mặc ngồi trong phòng, từ cửa sổ an tĩnh nhìn thần sắc trên mặt hắn, đợi hắn một lần nữa xoay đầu lại, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, có việc, vào nói đi. Tỷ phu đến sớm như vậy, hẳn là có chuyện quan trọng.

Lạc Thanh Chu không có chối từ, quay người đi vào cửa.

Thu nhi cùng Châu nhi canh giữ ở ngoài cửa đồng thời nhìn hắn một cái.

Thu nhi thấp giọng nói:

- Cô gia, tiểu thư tối hôm qua ho khan một đêm, sáng nay còn chưa có ăn cơm đây. Ta đang hâm cháo, chờ một lúc...

Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu.

Trên mặt Thu nhi lộ ra ý cười cảm kích.

Lạc Thanh Chu đi đến cửa thư phòng, cởi bỏ giày, giẫm lên thảm nhung mềm mại, đi vào.

Thiếu nữ nhu nhược kia đã đứng lên từ phía trước cửa sổ.

Một thân váy ngắn trắng thuần, eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng bằng một nắm tay, tóc xanh như suối, mềm mại rủ xuống bên hông; nhu hòa chầm chậm, một đôi chân ngọc mặc vớ lưới tinh xảo tuyết trắng, như ẩn như hiện dưới làn váy.

- Tỷ phu, lên giường đi.

Giọng nói thiếu nữ ôn nhu, thân thể nhu nhược cơ hồ đứng không vững.

Lạc Thanh Chu đưa tay muốn đỡ, nhưng lập tức lại rụt tay đã duỗi ra trở về, nói:

- Nhị tiểu thư đi ngồi đi.

Thiếu nữ khẽ cắn môi dưới, chậm rãi duỗi tay ra, đặt ở trước mặt hắn, tuyết trắng duyên dáng, con ngươi đầy nước nhẹ nhàng mà nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, đỡ...

Lạc Thanh Chu chần chờ một chút, quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào.

- Kẹt kẹt...

Hai nha hoàn một trái một phải đứng trước cửa đột nhiên rất ăn ý đóng cửa phòng lại.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong phòng, yên tĩnh im ắng.

Chỉ còn lại có cô nam quả nữ, tỷ phu và cô em vợ...

Lạc Thanh Chu càng thấp thỏm, vội vàng nói với tới ngoài cửa:

- Thu nhi cô nương, mở cửa ra.

Cửa đóng lại, không chừng vị Châu nhi cô nương kia lại đi mách lẻo với vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Hắn và cô em vợ thanh bạch, không thẹn với lương tâm, cần gì phải đóng cửa làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ cùng hiểu lầm?

Thế nhưng cửa ra vào không hề có động tĩnh gì.

- Tỷ phu...

Thiếu nữ vẫn như cũ đưa ra tay nhỏ trắng thuần, con ngươi động lòng người nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thấy nàng đứng tốn sức, không còn dám do dự, đành phải đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng, một tay nắm cả eo nhỏ của nàng, cẩn thận từng li từng tí vịn nàng hướng đi đến giường mềm.

Tay nhỏ nắm ở trong tay, trơn nhẵn kiều nhuyễn, mềm mại không xương, kéo thân thể nhỏ yếu càng mảnh mai bất lực, nhẹ như đỡ liễu, giống như không có bất kỳ trọng lượng gì.

Thiếu nữ này yếu đuối, làm cho đau lòng người.

Lạc Thanh Chu vịn nàng ngồi ở trên giường mềm, mình không có đi lên, mà là đứng ở bên cạnh, thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, ta hôm nay đến, là muốn nói với ngươi một chuyện.

Con ngươi Thiếu nữ thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, tỷ tỷ vừa mới đến, cũng nói với Vi Mặc một chuyện.

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Chuyện gì?

Thiếu nữ không có trả lời, chỉ là ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Bất quá, Vi Mặc từ chối.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc.

Thiếu nữ mỉm cười, nói:

- Tỷ phu có chuyện gì, cứ việc nói.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, trong đầu lần nữa nhớ lại bộ dáng đạo thân ảnh một lần, thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, người Tần phủ, ngươi quen biết hết không? Ta nói, hết thảy mọi người.

Thiếu nữ nghe vậy, thu lại nụ cười trên mặt, khẽ gật đầu nói:

- Đều biết.

Lạc Thanh Chu không có lại do dự, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua ta ngủ không được, lúc đi dạo khắp nơi, đi tới cửa sau trong phủ. Sau đó... Ở nơi đó nhìn thấy một người, lén lén lút lút từ cửa sau ra ngoài, gặp mặt một người khác trong hẻm nhỏ phía sau, hai người tụ cùng một chỗ nói thật lâu. Ta không có nghe tiếng bọn hắn nói cái gì, nhưng xem ra, không quá giống là người tốt... Ta cảm thấy...

- Tỷ phu.

Thiếu nữ ngắt lời hắn, ôn nhu nói:

- Dáng dấp hắn ra sao, tỷ phu thấy rõ không?

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Một lát sau.

Thiếu nữ nhẹ giọng hô tới cửa ra vào:

- Châu nhi, ngươi đi vào một chút.

Cửa phòng “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Châu nhi bước nhanh đến, cung kính đứng ở một bên.

Thiếu nữ nhìn vẫn yếu đuối như cũ, nhưng trong con ngươi lại lóe ra ánh mắt quả quyết tỉnh táo, ôn nhu phân phó nói:

- Đi nói cho phụ thân ta biết, để phụ thân tự mình đi đến phòng thu chi, gọi Tôn tiên sinh đến trong đại sảnh. Phụ thân hiện tại đang ở đại sảnh, cùng chư vị thúc thúc bá bá họp, vừa rồi có thể để Tôn tiên sinh đưa ra ý kiến.

Châu nhi sững sờ một chút, tựa hồ có chút không biết rõ.