- Xoạt!
Bọt nước dâng lên, Lạc Thanh Chu đột nhiên nâng người lên.
Lúc này còn ẩn giấu, hoàn toàn là lừa mình dối người, tự rước lấy nhục.
- A! Người nào? Bại hoại từ đâu tới, vậy mà trốn ở đáy nước, muốn nhìn lén ta cùng Thiền Thiền tắm rửa? Có phải còn muốn nhân cơ hội giúp người ta xoa bóp hay không? Đồ trứng thối!
Bách Linh đột nhiên kinh hô một tiếng, vẻ mặt kinh sợ.
Lập tức lại mở to hai mắt, nhìn về phía trong hồ nói:
- A, cô gia! Tại sao là người? Người làm sao trốn ở dưới đáy nước đây? Có phải lại muốn nhân cơ hội khi dễ người ta hay không? Hừ, nguyên lai không phải trứng thối, là cô gia thối.
Lạc Thanh Chu lúng túng nhìn hai thiếu nữ, mở miệng giải thích:
- Ta vừa rồi đang tắm, nghe được các ngươi nói chuyện, cho nên liền trốn đi. Lúc đầu nghĩ các ngươi sẽ tắm ở phía trước, sẽ không tới nơi này, cho nên...
- Cho nên cô gia thối liền vụng trộm trốn ở đáy nước không ra, chuẩn bị chờ ta và Thiền Thiền cởi trống trơn ngâm nước liền vụng trộm đi qua, ở dưới nước vụng trộm khi dễ chúng ta, đúng hay không?
Bách Linh hừ một tiếng, một mặt tức giận.
Lạc Thanh Chu không có lại giải thích với nàng, nói:
- Thả y phục của ta xuống, các ngươi đi trước xa một chút, ta lập tức đi lên. Chờ ta rời đi, các ngươi lại tắm.
Bách Linh khẽ nói:
- Ai biết cô gia thối có thể thừa dịp ta cùng Thiền Thiền xuống nước lại đột nhiên xuất hiện hay không.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.
Bách Linh ôm y phục của hắn, cũng không nói thêm, con ngươi linh động xoay tròn liếc trộm cổ hai vai cùng ngực của hắn đã lộ ra khỏi mặt nước.
Hạ Thiền ôm kiếm đứng bên hồ, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh như cũ, không nhúc nhích, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Bên hồ, lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Hai bên giằng co.
Một lát sau.
Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được nói:
- Các ngươi muốn thế nào?
Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, nói:
- Cô gia, ta và Thiền Thiền kém chút đều bị ngươi nhìn hết sạch. Cô gia chỉ cần để cho ta cùng Thiền Thiền nhìn một chút, chúng ta sẽ để quần áo xuống rời đi, có được hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ngươi không phải đã nhìn qua sao?
Hôm qua chạng vạng tối khi hắn tắm, hoàn toàn bị nàng đột nhiên tập kích nhìn lén qua.
Vừa nghe lời này, Bách Linh nhìn bên cạnh một chút, vội vàng lớn tiếng kêu oan:
- Cô gia, người oan uổng người ta! Người ta mới không có nhìn qua người đây.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Song phương lần nữa trầm mặc, giằng co.
Lại qua một lát.
Bách Linh cuối cùng đặt quần áo ở trên mặt đất, nói:
- Cô gia, vậy ta cùng Thiền Thiền quay lưng lại đi, ngươi mặc quần áo. Chờ ngươi mặc quần áo tử tế, giúp ta cùng Thiền Thiền buộc lên dây thắt lưng, có được hay không?
Lạc Thanh Chu lúc này mới phát hiện, dây thắt lưng bên hông các nàng còn đặt ở trong bụi hoa bên cạnh.
Hạ Thiền tựa hồ cũng mới tỉnh ngộ, ngơ ngác một chút, tựa hồ muốn cúi đầu đi xem, nhưng lại chịu đựng, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn hắn.
- Cô gia, nếu người không đáp ứng, chúng ta cứ như vậy một mực nhìn người, thẳng đến hừng đông! Đến lúc đó mọi người đều biết cô gia ở chỗ này tắm rửa, nói không chừng ban đêm đều đến nhìn lén đây, hì hì.
Bách Linh cười hì hì uy hiếp.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn thiếu nữ băng lãnh bên cạnh nàng một chút, nói:
- Giúp ngươi thì có thể, về phần Hạ Thiền cô nương...
Còn chưa có nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới.
Hắn vội vàng nói:
- Về phần Hạ Thiền cô nương, là ngươi giúp nàng cởi xuống, tự nhiên do ngươi đến buộc vào.
Còn có một câu hắn không nói: Hắn không dám.
Bách Linh nghe xong, rất vui vẻ mà nói:
- Cô gia chỉ muốn buộc cho ta thôi sao? Ai nha, cô gia nói ngay thẳng như vậy, người ta thật thẹn thùng. Tốt thôi tốt thôi, người ta đáp ứng cô gia. Cô gia, chúng ta sẽ xoay người, ngươi nhanh lên, chỉ cho ngươi một hai ba năm sáu bảy tám chín thời gian.
Bách Linh nói xong, hì hì cười một tiếng, ôm vòng eo thiếu nữ băng lãnh bên cạnh, mang theo nàng cùng một chỗ xoay người, sau đó bắt đầu đếm.
- Một, hai...
- Xoạt!
Lạc Thanh Chu lên bờ, trước tiên mặc vào quần đùi, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo khác.
- Năm sáu bảy tám chín.
Bách Linh đột nhiên lập tức đếm xong, quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đã che khuất bộ vị chủ yếu nhất, lúc này mặc vào quần áo, không còn hốt hoảng, rất ung dung mặc vào toàn bộ quần áo.
Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ nhắn nói:
- Cô gia thật nhỏ mọn, người ta nhìn thế nào? Cũng không phải chưa có xem.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, mặc quần áo tử tế, nhặt lên dây thắt lưng màu hồng từ trong bụi hoa, nhìn thoáng qua dây thắt lưng màu xanh nhạt còn lại, không dám đi đụng vào.
- Tạ ơn cô gia.