Bách Linh vội vàng tiến lên, cười giang hai cánh tay ra, lập tức lại quay đầu lại đối nháy nháy mắt cho thiếu nữ phía sau tựa như đang khoe khoang.
Hai tay Lạc Thanh Chu vòng lấy eo thon của nàng, rất chân thành buộc lại dây thắt lưng màu hồng lên, thắt chặt, vòng eo càng là nhẹ nhàng một nắm, nhỏ yếu thon thả.
Bách Linh giơ lên cánh tay, dạo qua một vòng, váy bay múa, cười mỉm mà nói:
- Cô gia thật tốt, về sau ta mỗi ngày rời giường, đều đi tìm cô gia buộc cho ta, có được hay không?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, chuẩn bị cáo từ rời đi.
Bách Linh vội vàng đi qua nhặt lên dây thắt lưng xanh nhạt từ trong bụi hoa, lập tức nhét vào trong tay hắn, cười nói:
- Cô gia, cũng giúp Thiền Thiền buộc đi. Ta chỉ biết cởi, không biết buộc.
Nháy mắt Lạc Thanh Chu chạm đến dây thắt lưng mềm mại kia, giống như phỏng tay, run rẩy, quay đầu nhìn thiếu nữ băng lãnh kia một chút, gặp nàng không có lộ ra sát ý, trong lòng mới thở dài một hơi.
Đang muốn từ chối, thiếu nữ băng lãnh lại hừ lạnh một tiếng, thân thể uốn éo, đưa lưng về phía hắn.
Bách Linh vội vàng thấp giọng nói:
- Cô gia, nhanh đi, Thiền Thiền đã đồng ý rồi đó.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lại do dự một hồi, cầm dây thắt lưng, đi đến phía sau thiếu nữ băng lãnh, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng thắt ở bên trên eo thon.
Từ đầu đến cuối, thiếu nữ đều ôm kiếm, đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, tranh thủ thời gian cáo lui:
- Vậy ta trở về.
Nói xong liền chắp tay rời đi.
Rất nhanh đã đi đến cửa tròn xa xa, biến mất không thấy gì nữa.
- Thiền Thiền, cô gia vừa rồi buộc cho ngươi, rất ôn nhu. Ta vừa rồi còn nhìn thấy cô gia vụng trộm dùng tay ước lượng eo nhỏ của ngươi nữa đó, cô gia còn nuốt nước miếng một cái, vừa rồi khẳng định muốn từ đằng sau ôm eo nhỏ của ngươi một chút.
- Đáng tiếc ngươi vừa rồi quá lạnh, cô gia không dám.
- Thiền Thiền, còn muốn xuống dưới tắm rửa hay không?
Thiếu nữ không nói một lời, ôm kiếm, xoay người, băng lãnh rời đi.
Bách Linh vội vàng lại nói:
- Thiền Thiền, cô gia vừa rồi còn tắm rửa ở dưới đó, ngươi thật không đi xuống sao?
Lạc Thanh Chu trở lại phòng, trước nhìn thoáng qua Tiểu Điệp, thấy tiểu nha đầu đang ngủ ngon lành, hắn lại lặng lẽ lui ra, về tới gian phòng của mình.
Đêm nay có chút mỏi mệt, nhanh ngủ đi.
Sáng mai phải dậy sớm.
Còn muốn đi một chuyến đến Nhị tiểu thư nơi đó.
Tối hôm qua gian tế kia, hắn không có thể tự mình ra mặt, cho nên chỉ có thể giao cho Nhị tiểu thư xử lý.
Nằm ở trên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, bóng đêm tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu.
Cửa phòng đột nhiên bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Lập tức, một thân ảnh lặng yên không một tiếng động tiến vào.
Váy áo trượt xuống, vớ lưới nhẹ cởi...
Sau đó lên giường, chui vào trong chăn, dính sát vào trên ngực của hắn.
Lập tức cầm lấy hai tay của hắn, ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, đã là giờ Thìn.
Tiểu Điệp đang ở trong sân quơ chổi chạy đuổi đám chim sẻ đang ríu rít, miệng nhỏ giọng trách cứ:
- Không được ầm ĩ làm phiền công tử đang ngủ.
Lạc Thanh Chu tối hôm qua khuya mới trở về, tiểu nha đầu đau lòng.
Tối hôm qua hắn lại nằm mơ.
Trong mộng vẫn như cũ ngửi được mùi thơm quen thuộc kia.
Sau đó, mơ tới thân ảnh mông lung.
Nhưng hai người cũng không có làm gì, chỉ nhẹ nhàng ôm, an tĩnh nằm ở nơi đó, cảm thụ được đối phương ấm áp.
Lạc Thanh Chu ở trong mơ cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ bộ dáng của đối phương.
Đáng tiếc, cái gì đều nhìn không thấy.
Trong mộng nhớ mang máng, nàng hôn lấy cổ của hắn, hắn hôn lấy trán của nàng, vuốt ve mái tóc của nàng.
Một khắc này, hắn tựa hồ yên tĩnh dị thường, cũng không có ý nghĩ khác.
Cảm giác có chút khác biệt với mộng xuân trước đó.
Lại không có loại trực tiếp nhào tới là hiện ra xúc động.
Lạc Thanh Chu ở trên giường ngồi một hồi, nhưng càng nghĩ càng mơ hồ, càng nghĩ càng cảm thấy tràng cảnh kia, đều là hắn vừa ngủ dậy nghĩ ra cũng không phải là tối hôm qua nằm mơ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh Tiểu Điệp quét rác.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần.
Hôm nay còn có việc!
Hắn lập tức rời giường, mặc quần áo rửa mặt.
Tiểu Điệp nghe được âm thanh, buông cây chổi xuống tiến đến phục thị hắn, sau đó đi bưng tới bữa sáng phong phú cho hắn.
Sau khi Lạc Thanh Chu ăn xong, liền đi ra cửa.
Lúc đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung”, phát hiện trên cửa chính đã khóa, nghi ngờ trong lòng.
Mới sáng sớm, các nàng đi đâu?
Khi Lạc Thanh Chu đi vào đình viện Tần nhị tiểu thư đã hoá giải được nghi hoặc.
Bách Linh một bộ váy phấn thanh tú động lòng người đứng ở dưới một gốc cây hoa đào trong viện, cầm trong tay một nụ hoa đào chớm nở, đang tinh tế ngửi ngửi.