Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 236: Không thể động




Một người là Bách Linh.

Một người khác tự nhiên là Hạ Thiền cô nương kia.

Lúc này Lạc Thanh Chu đã không kịp lên bờ.

May mắn quần áo giấu ở trong bụi hoa bên trong nơi hẻo lánh, hẳn sẽ không bại lộ.

Hắn cuống quít lặn xuống dưới, lặng yên không một tiếng động chìm vào đáy nước, trốn ở phía dưới nham thạch bên cạnh, trợn tròn mắt, nhìn mặt nước.

Hi vọng hai thiếu nữ kia tắm một hồi ở ngay phía trước liền rời đi, tuyệt đối không nên tới đây.

Nhưng chuyện phát triển, tựa hồ hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với hắn.

Càng sợ cái gì, hết lần này tới lần khác liền muốn đến cái gì.

Bách Linh nói chuyện, lôi kéo thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm đi đến góc này, miệng cười nói:

- Vị trí này tốt nhất, có tảng đá nằm, phía dưới còn có đá cuội xoa bóp, mà lại còn ở trong nơi hẻo lánh nhất, mặc dù có người tiến đến, cũng sẽ không nhìn thấy chúng ta. Đương nhiên, lúc này, không có khả năng sẽ có người tới đây. Thiền Thiền, nhanh cởi quần áo đi.

Lạc Thanh Chu có thể xuyên thấu qua mặt nước nổi trôi sương mù nhìn thấy hai thân ảnh thiếu nữ yểu điệu trên bờ.

Mắt thấy một thân ảnh trong đó đang cởi dây thắt lưng ở giữa eo nhỏ, trong lòng lập tức thầm kêu hỏng bét.

Không có biện pháp.

Chờ một lúc chỉ có thể lặn xuống đáy hồ, tiếp tục bơi về chỗ sâu, sau đó tạm thời trốn vào bên trong thạch thất dưới đáy hồ.

Bất quá lúc này cũng không thể động.

Đối phương ở trên cao nhìn xuống, nước hồ lại thanh tịnh, hắn chỉ cần khẽ động, khẳng định sẽ bại lộ.

Chờ một lúc sẽ có cơ hội.

Bách Linh cởi dây thắt lưng, lại gỡ đồ trang sức trên đầu, xõa một đầu tóc đen nhánh dài đến eo, quay đầu nói:

- Thiền Thiền? Nếu ngươi không cởi, vậy ta tới giúp ngươi.

Nói xong liền ném dây thắt lưng vào trong bụi hoa bên cạnh, đi qua muốn giúp nàng cởi quần áo.

Hạ Thiền giãy dụa vặn vẹo một chút, buông xuống cánh tay ôm ở trước ngực.

Bách Linh hì hì cười một tiếng, cởi ra dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn của nàng, thuận tiện xích lại gần cổ của nàng hít hà, sau đó nheo lại con ngươi “Chậc chậc” nói:

- Thơm quá, muốn...

Đang muốn giúp nàng cởi xuống áo ngoài, lông mày Hạ Thiền đột nhiên khẽ động, cái mũi ngửi ngửi, đột nhiên “Ba” một tiếng đánh tay của nàng, cầm kiếm, đi đến bụi hoa nơi hẻo lánh.

- Làm gì?

Bách Linh xoa tay nhỏ, một mặt u oán nói:

- Người ta chỉ nghĩ giúp ngươi dùng tay đo bộ ngực một chút thôi mà.

Hạ Thiền đi đến trước bụi hoa trong góc hẻo lánh, trong mắt lộ ra nghi hoặc, vươn tay cầm kiếm đẩy bụi hoa ra.

- A? Thứ gì?

Bách Linh lúc này mới phát hiện không đúng, vội vàng đi theo, cúi đầu xem xét, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:

- Quần áo? Quần áo của ai?

Nàng vội vàng đi qua chuẩn bị dùng hai ngón tay cầm lên, do dự một chút, lại nhặt lên một cành cây khô từ bên cạnh, dùng cành khô kéo quần áo lên, nghi ngờ nói:

- Quần áo của nam tử, nơi này tại sao có thể có quần áo nam tử?

Nàng xích lại gần hít hà, ánh mắt lập tức sáng lên, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ:

- Cô gia! Quần áo của cô gia!

Nàng lại lập tức ném đi nhánh cây trong tay, trực tiếp cầm ở trong tay, ôm vào trong lòng, dùng gương mặt xinh đẹp cọ xát, sau đó quay đầu nhìn lại thiếu nữ đã ôm kiếm vào trong ngực nói:

- Quần áo của cô gia, tại sao lại ở chỗ này?

Hai thiếu nữ liếc nhau một cái.

Lập tức, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trong hồ nước bên cạnh.

Trong mắt Bách Linh lập tức lộ ra một tia hưng phấn, ôm quần áo, đi tới bên hồ, đưa cổ, nhìn về phía trong nước.

Mà lúc này, Lạc Thanh Chu nghe không được âm thanh, cũng đang núp ở đáy nước mở to hai mắt nhìn trên bờ.

Ánh mắt hai người xuyên qua sương mù cùng nước sạch, đột nhiên giao hội cùng nhau.

Ven hồ, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh im ắng.

Lạc Thanh Chu lập tức mở to hai mắt.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên lại phát hiện bên cạnh thân ảnh đang nhìn hắn lại nhiều thêm một thân ảnh, trong ngực ôm kiếm, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Hai mắt đối bốn mắt.

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh đột nhiên xoay người, nói với người bên cạnh:

- Thiền Thiền, y phục này nhất định là cô gia ban ngày tới chơi rơi xuống. Chúng ta nhanh cởi quần áo đi xuống đi, chờ một lúc tắm rửa xong, liền dùng quần áo cô gia lau người, ngươi có chịu không?

Nói xong, lại cúi đầu xuống, vui vẻ dùng gương mặt cọ xát quần áo trong ngực.

Hạ Thiền ôm kiếm, vẫn như cũ lạnh như băng đứng tại bên hồ, không nhúc nhích, hai con ngươi vẫn như cũ lạnh lùng nhìn đáy nước.

- Thiền Thiền, đừng ngây người, đến, ta giúp ngươi cởi váy xuống có được hay không? Chúng ta chờ một lúc cởi trống trơn, bò tới bên trên nham thạch phía dưới ngâm, ta giúp ngươi xoa bóp, rất thoải mái.

Bách Linh lại bắt đầu táy máy tay chân.

Mà lúc này, Lạc Thanh Chu đang trốn ở bên cạnh khối nham thạch nàng nói.