Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 235: Quý công tử chết thảm




Hắn không muốn chết, thật không muốn chết...

Hắn còn trẻ, hắn còn có rất nhiều gia sản, hắn còn có rất nhiều tiểu mỹ nhân kiều nộn động lòng người, hắn còn...

- Ầm!

Thân ảnh kia lại đánh ra một quyền, nặng nề mà đập vào mặt của hắn.

Gương mặt trẻ tuổi mà anh tuấn trong nháy mắt bị nện lõm xuống, con mắt lồi ra ngoài, gương mặt vỡ vụn, dữ tợn đáng sợ, vặn vẹo như quỷ quái...

Nhưng hắn vẫn như cũ còn có một hơi.

- Không...

Trong cổ họng hắn chảy ra số lượng lớn máu tươi, hoảng sợ mà tuyệt vọng cố gắng thốt ra một chữ này.

Thế nhưng đạo thân ảnh kia cũng không có mở miệng nói một chữ, cũng không có yêu cầu hắn bỏ ra cái giá gì, thậm chí cũng chưa nói cho hắn biết vì sao muốn giết hắn, chỉ là giơ lên nắm đấm, lại cho thân thể đáng thương của hắn ăn thêm một quyền cuối cùng...

- Ầm!

Một quyền này đánh xuống, đầu hắn trực tiếp nổ tung, triệt để mất mạng.

Thân ảnh kia thu hồi nắm đấm, ở trên người hắn lục lọi một hồi, mò tới một túi tiền, đổ ra hơn hai mươi kim tệ cùng một chút ngân lượng, ném đi túi tiền, nghênh ngang rời đi.

Một lát sau.

Trong thân thể Tống triết, một vệt bóng đen đột nhiên bay đi, ánh mắt đờ đẫn, tỉnh tỉnh mê mê, sửng sốt một hồi ở trên thi thể, bay lên giữa không trung, chuẩn bị bay đi.

Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh lóe ra huỳnh quang, đột nhiên từ phía trước âm thầm lướt đi, “Phốc” một quyền đập vào trên người bóng đen này, trực tiếp đánh bóng đen một mặt mê mang đánh hồn phi phách tán, biến thành hư ảo.

Sau đó, thân ảnh lóe ra huỳnh quang nhanh chóng trở về nơi hẻo lánh trong hẻm nhỏ, chui vào trong cơ thể một bộ nhục thân.

Lập tức, đạo thân ảnh kia nhanh chóng biến mất tại chỗ sâu hẻm nhỏ, không thấy bóng dáng...

Tống phủ, hậu viện.

Trong gian phòng nào đó, Tống gia phu nhân đang ngồi ở trước bàn thưởng thức trà, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh.

Nha hoàn đứng trước cửa ra vào, nín thở ngưng thần.

Một khắc đồng hồ trôi qua.

Nàng đặt chén trà xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trăng sáng trong sáng, chiếu xuống đình viện, trắng lóa như tuyết.

Bên ngoài tĩnh không một tiếng động.

Lại một khắc đồng hồ trôi qua.

Nàng nâng chung trà lên, uống vào mấy ngụm.

Không bao lâu.

Nàng đứng lên, đặt chén trà xuống, đi đến ngoài phòng, nhìn về phía cửa ra vào.

Thời gian một chén trà lại trôi qua.

Bình tĩnh trên mặt nàng đột nhiên bắt đầu trở nên có chút thấp thỏm không yên.

Nàng nhíu mày, mang theo nha hoàn đi ra sân nhỏ, xuyên qua hậu viện thật dài, đi tới cửa sau.

Mở cửa, nhìn về phía bên ngoài.

Lại qua một lát.

Sắc mặt của nàng rốt cục trở nên khó chịu, âm thanh phát run nói:

- Đi, thông báo lão gia, gọi Phương hộ viện và những hộ vệ khác, theo ta ra ngoài một chuyến.

Nha hoàn đáp ứng một tiếng, cuống quít chạy đi.

Không bao lâu, một đám người cầm theo đèn lồng bước chân vội vàng ra khỏi Tống phủ.

- Lão gia! Phu nhân! Mau tới đây!

Trong một cái hẻm nhỏ trước cửa phủ đệ không xa, một gã hộ vệ đột nhiên thất thanh la to.

Sắc mặt mọi người biến đổi, vội vàng chạy tới.

Khi ánh đèn chiếu sáng hẻm nhỏ đen tối, chiếu sáng thi thể đáng sợ, lồng ngực lõm, hoàn toàn thay đổi hình dạng trên mặt đất hẻm nhỏ, trong đám người lập tức phát ra vài tiếng thét to hoảng sợ.

Mấy tên nha hoàn bị hù té xỉu tại chỗ.

Sắc mặt Tôn Xảo Hương trắng bệch, bờ môi run rẩy, cả người run run rẩy rẩy đi tới, đứng trước mặt cỗ thi thể kinh khủng kia, chỉ nhìn một chút, liền nhận ra được, lập tức thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất...

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, cũng không lập tức trở về đến tiểu viện, mà một mình tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, cởi y phục xuống, lặn trong hồ.

Mặc dù trên quần áo cũng không có nhiễm vết máu, nhưng giết người, khẳng định phải tắm rửa mới an tâm.

Toàn thân ngâm trong hồ nước ấm áp, ngồi bên trên nham thạch chỗ cạn, thoải mái mà nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng đêm nay giết người diệt hồn.

Nhìn nơi nào có sơ hở, chỗ nào còn cần chú ý.

Lần sau còn như vậy, có thể làm tốt hơn hay không?

Lúc hắn đang nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên nghe được cửa ra vào truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lập tức, một đạo âm thanh thanh thúy như chim sơn ca vang lên:

- Tiểu Thiền Thiền, thẹn thùng cái gì, tắm rửa mà thôi, mau vào. Bên trong hồ này là suối nước nóng thiên nhiên, ta rạng sáng mỗi đêm đều sẽ tới nơi này ngâm một hồi, đặc biệt dễ chịu, ngươi tới thử một lần liền biết, cam đoan ngâm lần này, lần sau ngươi còn muốn tới. Chúng ta cởi trống trơn cùng xuống dưới một chỗ, ngươi giúp ta xoa bóp, ta giúp ngươi xoa bóp, mát xa lẫn nhau, có được hay không? Hì hì...

Ánh trăng trong sáng.

Mặt hồ mờ mịt sương mù, mông lung.

Nhưng Lạc Thanh Chu có thể rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh màu hồng, cưỡng ép nắm kéo một thân ảnh khác đi tới ven hồ.