Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 234: Trực giác võ giả




Hắn không tiếp tục trì hoãn, lập tức đi ra cửa.

Hẻm nhỏ hậu viện.

Hai thân ảnh dính vào cùng nhau, lại nói một hồi, tách ra.

Một người tiếp tục dán vào góc tường, quan sát động tĩnh bốn phía.

Một người khác bước nhanh đi ra khỏi hẻm nhỏ, biến mất trong bóng đêm tại cửa ngõ.

Trên đường phố không có một ai.

Tống Triết không có đi đường lớn, mà là xuyên qua từ trong các đầu hẻm nhỏ đen nhánh yên lặng, một bên bước nhanh đi về Tống phủ, một bên lặp lại những nội dung quan trọng đã nghe được ở trong lòng.

Đương nhiên không có khả năng không sót một chữ.

Nhưng hắn có thể cam đoan, chuyện nội ứng Tống gia nói, hắn một kiện cũng sẽ không quên.

Nghĩ đến nghe được những bí mật vừa rồi, trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn.

Nếu Tống gia bọn họ nắm giữ những thông tin này, phá Tần gia liền ở trong tầm tay.

Khó trách mẫu thân trịnh trọng, cẩn thận như vậy, chỉ giao nhiệm vụ này cho hắn, đồng thời không cho bất kỳ người nào khác trong Tống gia biết.

Ngay ngay cả vị tiểu muội kia cũng không biết.

- Tần gia ơi Tần gia, cho đến hôm nay ta mới biết được, thì ra hai nhà chúng ta mặt ngoài hài hòa, kì thực sớm đã ở thế đối lập nhau, ta sống ngươi chết...

- Khó trách mẫu thân lúc trước căn dặn ta, để cho ta kết giao con cháu tuổi trẻ gia tộc khác, nhưng lại chưa bao giờ để cho ta kết giao người Tần gia...

- Hiện tại mới nói cho ta là sợ ta trẻ tuổi nóng tính, bạo lộ ra sao?

- Không biết muội muội đã chết của ta lúc trước tương giao cùng Tần gia Nhị tiểu thư, có phải mẫu thân chỉ điểm hay không...

- Chậc chậc, Tần gia Nhị tiểu thư kia, ta gặp qua một lần, thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, vừa thấy đã yêu... Đáng tiếc ốm yếu, đoán chừng ném lên giường giày vò mấy lần liền hương tiêu ngọc vẫn, không thú vị... Hắc hắc, vẫn là những tiểu cô nương kia thú vị.

- Không biết kia tiểu thiên kim Thành Quốc phủ có bộ dáng ra sao, nghe nói mới mười hai mười ba tuổi, chậc chậc, ngày mai có thể thấy được, đến lúc đó...

Hả?

Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về lối ra hẻm nhỏ phía trước.

Nơi đó trống trơn, cũng không có gì khác thường.

Nhưng trực giác võ giả để hắn cảm giác, tựa hồ có chút không đúng.

Trong lòng hắn run lên, thả chậm bước chân, bắp thịt toàn thân căng cứng, nắm chặt nắm đấm, ngừng thở, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.

- Sưu!

Tại vị trí cách lối ra còn có hai bước, hai chân hắn đột nhiên phát lực, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy ra ngoài, lập tức quay người, nhìn về phía hai bên lối ra, toàn thân căng cứng, vận sức chờ phát động.

Nhưng hai bên lối ra trống trơn, cũng không có bất kỳ thứ gì.

Hắn rơi trên mặt đất, sửng sốt một chút, lập tức tự giễu cười một tiếng.

Thì ra tự dọa mình.

Hơn nửa đêm, ai tới đây ngồi chờ hắn chứ? Hắn lại không có thù hận sinh tử với ai, trên người lại không có bảo bối làm cho người ta mơ ước.

Về phần Tần gia, đối phương cho tới bây giờ cũng còn mơ mơ màng màng.

Hắn lắc đầu, xoay người, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng hắn vừa mới quay người, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một nắm đấm mang theo gió mạnh đập vào mặt.

Sắc mặt hắn đại biến, tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, thân thể đột nhiên bạo phát tiềm lực lớn nhất, đầu cuống quít ngửa về sau một cái, đồng thời hai tay cấp tốc giao nhau hướng lên, cản lại nắm đấm!

- Bốp!

Nắm đấm kia nhẹ nhàng đánh vào bên trên hai bàn tay của hắn.

Không đúng!

Lực đạo này không đúng.

- Ầm!

Không đợi hắn kịp phản ứng, lại một nắm đấm đột nhiên mang theo lực đạo đáng sợ đột nhiên đập vào trên bụng của hắn.

Tống Triết còn không kịp ngồi thẳng lên, đã bị một quyền này đập bay ra ngoài, lại lần nữa bay trở về trong hẻm nhỏ, nặng nề mà té ngã trên mặt đất.

Một cỗ cảm giác đau nhức kịch liệt bỗng nhiên đánh tới.

Trong bụng lục phủ ngũ tạng vỡ nát, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, khí huyết trào lên, miệng há ra, “Oa” phun ra một ngụm máu tươi.

May mắn hắn luyện da thành công, luyện thịt đã có chút thành tựu.

Một quyền này, cũng không để cho hắn triệt để ngã xuống.

Hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt trên bụng, đột nhiên cắn nát đầu lưỡi để cho mình thanh tỉnh, thân thể lộn một vòng, đứng lên.

- Ầm!

Ai ngờ tốc độ người đánh lén càng nhanh.

Hắn vừa đứng lên, quyền thứ ba của đối phương đã ầm vang đánh tới.

Một quyền này, đánh đến giữa lồng ngực của hắn!

Hắn lần nữa bay ngược mà ra, đồng thời, ngực “Rắc” một tiếng, truyền đến âm thanh xương sườn bị đánh gãy.

Hắn chật vật té ngã trên mặt đất, trừng to mắt, trơ mắt nhìn đạo thân ảnh kia như u linh, lại đi lên, “Phanh” một quyền, hung ác đập lên trên xương sườn vốn đã gãy của hắn....

Tống Triết há to miệng, miệng mũi trong nháy mắt đã chảy ra số lượng lớn máu tươi, toàn bộ lồng ngực đã sụp đổ xuống.

Trong cổ họng hắn phát ra tiếng “Ôi ôi” tuyệt vọng, run rẩy giơ tay lên, tựa hồ muốn cầu khẩn...