Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2333 - Hỏa diễm phiến kinh khủng! Bất ngờ cho Nguyệt tỷ tỷ (1)




- Bây giờ toàn bộ bàn chân và nửa bắp chân đều tê dại...

La Thường thở dài một hơi, nói:

- Tử Hà, ngươi thế nào rồi?

Tử Hà tiên tử thử cử động hai chân, nói:

- Ta còn tốt, cảm giác tốt hơn nhiều, chỉ là không có một chút khí lực.

La Thường hỏi:

- Nọc độc bên trong đã được ép ra chưa?

Tử Hà tiên tử nhìn người nào đó một cái, nói:

- Ừm, Phi Dương giúp ta hút, nọc độc trên hai chân đều đã được hút ra.

Lạc Thanh Chu bỗng đờ người.

La Thường cứng đờ, ánh mắt nhìn hắn thật sâu, thở dài một hơi nói:

- Tử Hà, ngươi thật may mắn, thu được một đồ nhi hiếu thuận như vậy...

Bạch Vi Nhi ngồi trong góc, hơi híp mắt lại.

Tử Hà tiên tử nhẹ giọng nói:

- Nếu không phải Phi Dương, ta có thể sẽ chết ở trong đó, cả đường Phi Dương đều ôm ta trở về.

Vẻ mặt La Thường tràn ngập hâm mộ.

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, hai tai không nghe thấy chuyện gì khác, một lòng làm dịu vết thương trong cơ thể.

Hồn lực thúc dục nội lực, mang theo năng lượng linh dịch, chậm rãi xuất phát từ đan điền vỡ tan, chảy về phía kinh mạch bị xé rách, làm dịu chúng nó...

Mặc dù đau đớn, nhưng rất nhanh chóng một dòng chảy ấm áp, từ những vết thương bị rách dâng lên.

Đan hải đau đớn, kinh mạch, huyệt khiếu, rất nhanh đã trở nên ấm áp thoải mái.

Nó có hiệu quả.

Trong lòng hắn vui vẻ, lập tức tiếp tục dựa vào nội công tâm pháp Nguyệt tỷ tỷ truyền thụ, bắt đầu thúc dục lực lượng trong linh dịch, lưu chuyển khắp toàn thân.

Trạng thái tu luyện, không biết thời gian.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng tiêu hóa xong năng lượng linh dịch trong cơ thể mang đến.

Mà những vết thương rách rưới kia, cũng dần giảm bớt đau đớn.

Hắn hơi buồn ngủ.

Chẳng bao lâu, hắn đã đi vào giấc mơ.

Trong góc, Bạch Vi Nhi nhìn hắn một cái, lại đợi một lát, giữa hai hàng lông mày đột nhiên bay ra một hư ảnh mơ hồ, thân ảnh chợt lóe, chui vào mi tâm của hắn.

Tại thời điểm này.

Những người khác trong động quật đều đã tiến vào giấc ngủ.

Lưu Ly và Du Ngư Ngư, thì ở bên ngoài canh giữ.

Lạc Thanh Chu lại nằm mơ.

Trong giấc mơ của mình, hắn đã đến một nơi thế ngoại đào nguyên phong cảnh cực đẹp.

Ở đây núi xanh nước biếc, hoa tươi rực rỡ.

Có bướm đang đuổi bắt nhau, có chuồn chuồn đang bay múa, có chim nhỏ đang hát vang, có uyên ương đang triền miên.

Bên dòng suối trong vắt, có một ngôi nhà gỗ đơn sơ.

Bên ngoài có một hàng rào vây quanh, trước nhà trồng hoa cỏ, hoa màu tím đỏ tươi, tràn ngập hương thơm của vườn.

Không khí ngọt ngào.

Lạc Thanh Chu đi vào tiểu viện, đẩy cửa gỗ ra.

Trong phòng không có một bóng người.

Hắn đi đến cửa sổ một lần nữa rồi đẩy nó ra.

Không có ai ngoài đó.

Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn vào cảnh đẹp bên ngoài, đột nhiên cảm thấy chút cô đơn.

- Đây là giấc mơ của ta...

- Cho nên, chỉ cần ta muốn, ta có thể để bất kỳ người nào xuất hiện.

Hắn đột nhiên vui mừng.

- Trước tiên để cho ai xuất hiện đây?

Hắn lẩm bẩm với mình.

- Không thể là Nguyệt tỷ tỷ được, nàng chỉ cần cầm đao đâm, mộng sẽ kết thúc.

- Trước tiên để Vi Mặc xuất hiện đi, ta nhớ Vi Mặc rồi.

Hắn lập tức chỉ vào ngoài cửa sổ nói:

- Vi Mặc, xuất hiện.

Hả?

- Vi Mặc, đi ra.

Hắn lại gọi một tiếng, vẫn không có bất kỳ người nào xuất hiện, nghi hoặc nói:

- Không được sao?

Tại thời điểm này.

Ở trong phòng phía sau, đột nhiên có thêm một thân ảnh mơ hồ vô thanh vô tức.

- Vi Mặc, cho nàng một cơ hội! Nếu không xuất hiện, vi phu sẽ đi tìm Thiền Thiền cưỡi ngựa.

Lạc Thanh Chu nói xong, ngoài cửa sổ vẫn không có bất kỳ bóng dáng nào xuất hiện.

- Được rồi... Thiền Thiền! Ra đây.

- Đi ra để cho cô gia cưỡi ngựa.

Hắn lại hét lên một lần nữa.

Đang định hét lên tiếng thứ hai, trong lòng hắn khẽ động, xoay người nhìn lại.

Thiếu nữ mảnh khảnh mặc một thân váy xanh lá, đang nắm kiếm, không nói một tiếng đứng ở phía sau hắn, một đôi mắt trong suốt đơn thuần, đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Thiền Thiền.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trong lòng vui vẻ hẳn lên, đi qua ôm chặt nàng vào trong ngực.

Thật mềm mại, mát mẻ, cảm giác thực sự tốt...

- Thiền Thiền, có nhớ cô gia không?

Má hắn cọ vào trên gương mặt bóng loáng của nàng, miệng dán vào lỗ tai nàng nói.

Thiếu nữ nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, yên tĩnh mà ôn nhu dựa vào trong ngực hắn, không nói gì.

- Cô gia muốn ngươi...

Lạc Thanh Chu đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Thân thể thiếu nữ run lên, đột nhiên mở hai mắt ra, trong tay có thêm một thanh chủy thủ, nhưng dưới nụ hôn thâm tình của hắn, thanh chủy thủ kia lại dần dần biến mất...

Nàng lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi rung động, thân thể mềm nhũn dán vào trong ngực hắn, mặc cho hắn càn rỡ...