Bạch Vi Nhi một mình đối phó bốn người, đang bảo vệ nàng, có thể gặp nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu lập tức đặt sư phụ trong ngực xuống, thấp giọng nói:
- Sư phụ, người đứng thẳng lưng vào, làm bộ như không bị thương.
Tử Hà tiên tử lập tức đứng thẳng người.
Vụt!
Phi kiếm của Lạc Thanh Chu bắn ra, trong nháy mắt đâm vào mặt một nữ tử có tu vi Tông Sư.
Tay nữ tử kia cầm kiếm, đang muốn đâm về phía Bạch Vi Nhi, đột nhiên biến sắc, cuống quít lướt về phía sau, bảo kiếm trong tay vẽ ra một đạo kiếm quang, ngăn cản phi kiếm.
Đinh!
Tia lửa bắn tung tóe.
Phi kiếm va vào kiếm quang, đột nhiên biến mất.
Thân ảnh bốn nữ tử tóc hồng lập tức lóe lên, lui về phía sau một khoảng, quay đầu, cảnh giác nhìn về phía bên cạnh.
Tử Hà tiên tử mặc một thân váy đỏ, vẻ mặt lãnh đạm đứng ở nơi đó, hừ lạnh nói:
- Thì ra là người của Tu La Môn. Xem ra hôm nay...
- Sư phụ, chúng ta có thịt ăn.
Lúc này, phía sau bốn nữ tử tóc hồng kia, đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Lập tức, một quyền mang mang theo lôi điện đột nhiên bộc phát ra.
Đồng thời, thanh phi kiếm xuất quỷ nhập thần kia cũng giáng xuống.
Bốn nữ tử tóc hồng đều biến sắc, lập tức nói:
- Đi!
Ầm!
Trên người bốn người đột nhiên nổ tung ra một đoàn sương mù đầy màu sắc, lập tức thân ảnh chợt lóe, chạy về phía sơn cốc bên phải, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này La Thường mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Bạch Vi Nhi đỡ lấy nàng.
Không đợi nàng nói chuyện, Lạc Thanh Chu đã bay tới trước người Tử Hà tiên tử ôm lấy nàng, ngưng trọng nói:
- Tiền bối, Bạch cô nương, chúng ta trở về trước rồi nói sau! Mấy người kia có lẽ sẽ quay lại.
- Ừm.
La Thường lập tức đáp một tiếng.
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra Tử Hà bị thương.
Mấy người bọn họ, căn bản không phải đối thủ của bốn nữ tử kia.
Quả nhiên, mấy người Lạc Thanh Chu vừa rồi rời đi không lâu, bốn nữ tử tóc hồng của Tu La Môn, đột nhiên quay lại.
- Đáng ghét! Bị lừa.
- Nữ tử kia nhìn không đúng, có lẽ đã bị thương, thần hồn ở phía sau, từ khí tức mà xem, cũng chỉ là Phân Thần cảnh trung kỳ. Nhưng lôi điện kia...
- Đi, mau đi tìm, nhất định phải báo thù cho Liêu sư muội.
- Giết hết bọn họ đi, trữ thịt lại.
Bốn nữ tử tóc hồng lập tức đằng đằng sát khí, bắt đầu truy tìm theo mùi hương.
Bốn người Lạc Thanh Chu rất nhanh đã trở lại hang động.
La Thường vội vàng nói:
- Lưu Ly, ngươi đi ra ngoài rắc thêm chút hương, xua tan hết mùi máu tươi bên ngoài, rồi nhìn bên ngoài có để lại dấu vết gì hay không, huỷ hết đi, có thể sẽ có địch nhân đuổi theo.
Thần sắc trên mặt Lưu Ly trở nên nghiêm túc, lập tức ra khỏi hang động.
Du Ngư Ngư cũng lấy ra lang nha bổng nói:
- Ta đi ra ngoài bảo vệ.
La Thường cởi giày tất ra, nhìn vết thương trên cổ chân, vừa lấy chủy thủ ra, cắt huyết nhục đã thối rữa phía trên, vừa nhịn đau, kể lại chuyện đã xảy ra:
- Ta và Vi Nhi ở bên ngoài chờ các ngươi, nhìn thấy trên vách đá kia có dao động... Có thể thấy bên trong, đi ra không phải là các ngươi, liền lập tức trốn đi... Đợi hai gã bạch y kia rời đi, chúng ta vừa định đi ra ngoài, liền đột nhiên bị ám toán... Một con rắn nhỏ màu đỏ lặng lẽ tiếp cận ta, cắn chân ta...
- Lúc ấy ta đã cảm giác không đúng, nội lực và hồn lực trong cơ thể đều trở nên hỗn loạn...
- Ba người Tu La Môn kia, có thêm một trợ thủ, cũng là Tông Sư sơ kỳ...
- May mắn Vi Nhi giúp ta ngăn cản, ta còn có một ít pháp bảo hộ thân...
Thần hồn Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, vừa làm dịu thân thể, vừa nghe nàng nói, trong lòng âm thầm lo lắng.
Hiện tại hai cao thủ của bọn họ đều trúng độc, không có bất kỳ lực chiến đấu nào, mà thân thể của hắn cũng không cách nào hành động, nếu như đối phương tìm tới, chỉ sợ...
Đợi La Thường nói xong.
Tử Hà tiên tử thở dài một hơi, nói:
- La di, thật trùng hợp, ta cũng bị độc xà cắn, hơn nữa còn là hai chân. Ta bây giờ một chút khí lực cũng không có, vừa rồi miễn cưỡng mới đứng lên dọa các nàng sợ hãi.
La Thường hỏi:
- Tử Hà, sao ngươi lại vào trong đó?
Tử Hà tiên tử lại kể chuyện lúc trước nói một lần nữa, nhưng về chuyện ngàn năm Lôi Mộc Hoa, nàng hoàn toàn không có nhắc tới.
Mặt mày hai người đều ủ rũ.
La Thường chịu đựng đau đớn, sau khi cắt bỏ chỗ thịt thối rữa, mới gian nan thúc dục hồn lực, ép nọc độc bên trong ra ngoài.
May mắn có hàn băng của Bạch Vi Nhi, giúp nàng phong bế kinh mạch huyệt đạo ở cổ chân, khiến cho nọc độc không đi lên quá nhiều.
Cho nên nàng mới có thể tiếp tục sử dụng hồn lực.
- Con tiểu xà màu đỏ kia rất độc, mặc dù ta kịp thời dùng Giải Độc đan, nhưng cũng không có kết quả.