Lạc Thanh Chu hôn một hồi mới buông nàng ra, đột nhiên vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng nói:
- Thiền Thiền, dây buộc tóc đâu? Buộc lên đi, buộc thành hai chùm, cô gia thích hai đuôi...
Thiếu nữ lạnh lùng đứng đờ ở đối diện.
Lạc Thanh Chu không sợ chút nào, hai tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói:
- Đã làm nhiều lần như vậy, còn thẹn thùng sao?
Nói xong, hắn đột nhiên lấy ra hai dây buộc tóc màu hồng nhạt.
- Nào, Thiền Thiền, cô gia giúp ngươi buộc.
Hắn xoay người thiếu nữ lại, để nàng đưa lưng về phía mình.
Lập tức lấy ra lược gỗ, giúp nàng chải tóc, sau đó buộc hai đuôi ngựa ngây ngô đáng yêu.
- Hoàn mỹ.
Lạc Thanh Chu tán thưởng một câu.
Tiếp theo, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng từ phía sau, rồi cắn lỗ tai nàng nói:
- Thiền Thiền, cô gia muốn vừa hát con lừa nhỏ, vừa cưỡi con lừa nhỏ. Thôi nào, quỳ xuống... A——-
Hắn đột nhiên hét một tiếng, bị ném qua vai quật ngã xuống đất.
Lập tức, thiếu nữ vừa rồi còn nhu thuận an tĩnh, đột nhiên cưỡi trên người hắn, ấn đầu hắn, xoã tóc hắn ra, sau đó mạnh mẽ giúp hắn buộc đuôi ngựa, lạnh như băng nói:
- Hát, con lừa nhỏ.
Vừa nói, hai bàn tay nhỏ bé còn nắm lấy đuôi ngựa của hắn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Không lâu sau đó.
Trong căn phòng nhỏ thế ngoại đào nguyên này liền vang lên tiếng hát của Lạc Thanh Chu.
Hắn vừa hát vừa bò trên sàn.
- Ta là một con lừa nhỏ, nàng tới bây giờ cũng không cưỡi, ngày hôm nay tâm huyết dâng trào cưỡi đi chợ...
Thiếu nữ trên lưng cũng không để cho hắn bò, là tự hắn chủ động muốn khiêng nàng bò.
Chỉ cần có thể chọc cho nàng vui vẻ, đừng nói là bò trong túp lều này, dù có bò ở bên ngoài, vậy thì đã sao?
Dù sao cũng là nương tử nhà mình, không mất mặt.
Hơn nữa, người ta cũng không phải chưa từng quỳ trên mặt đất cõng hắn.
Sau khi leo lên một vài vòng.
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, ngươi cười một cái, cô gia sẽ tiếp tục làm con lừa nhỏ cho ngươi. Nếu ngươi không cười, cô gia sẽ bắt ngươi làm con lừa nhỏ, vừa bò, vừa kêu đấy.
Thiếu nữ cưỡi trên lưng hắn, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, không cười, cũng không nói gì.
Lạc Thanh Chu nhìn đuôi ngựa mà nàng vẫn buộc như trước, giọng điệu đột nhiên trở nên ôn nhu:
- Thiền Thiền, cô gia làm sao cảm thấy... Giấc mơ này, thật sự... Xem ra cô gia thật sự nhớ ngươi....
Dứt lời, hắn đột nhiên xoay người lại, muốn ôm nàng vào trong ngực quay cuồng.
Thiếu nữ bỗng chạy trốn như hươu con, đung đưa đuôi ngựa hoạt bát chạy ra ngoài cửa, rất nhanh đã biến mất dưới ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
Lạc Thanh Chu lại ngây người trên mặt đất một lát, mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng nhỏ.
Bên dòng suối phía trước.
Thiếu nữ mặc quần áo trắng nhu ánh trăng, đang yên tĩnh đứng dưới tàng cây lớn, nhìn núi xanh xa xa ngẩn người.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng đi tới.
- Nguyệt tỷ tỷ....
Hắn đi đến phía sau thiếu nữ, thả chậm bước chân, tựa hồ sợ quấy nhiễu đến nàng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên tỉnh ngộ.
- Đây là trong mộng của ta, ta sợ cái gì?
Lạc Thanh Chu trực tiếp nói, sau đó muốn đi lên nắm lấy nàng.
Thiếu nữ đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn, lại hỏi:
- Trong nhà ngươi có bao nhiêu nương tử?
Lạc Thanh Chu trì trệ, lập tức đáp:
- Một chính thê, thiếp....
Bụp!
Không đợi hắn xong, thiếu nữ dùng một đao đâm vào ngực hắn, lạnh lùng nói:
- Tên cặn bã.
Dứt lời, nàng chạy về phía dòng suối.
Lạc Thanh Chu ngã xuống đất, trong đôi mắt phản chiếu bầu trời xanh mây trắng, vẻ mặt mê mang, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Vì sao Nguyệt tỷ tỷ trong mộng thích đâm ta như vậy....
Hắn nhắm mắt lại.
Tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Trong hang động, một mảnh tối đen, yên tĩnh không tiếng động.
Hắn mở mắt ra, nhìn thiếu nữ Bạch Vi Nhi trong góc, đột nhiên ngồi dậy.
Hả?
Hắn ngồi dậy được rồi?
Cơ thể không sao chứ?
Hắn lập tức nhìn vào trong nội thể.
Những kinh mạch bị xé rách, nội tạng, đan điền vân vân, không ngờ đều bắt đầu khép lại.
Dù vẫn còn vết thương như trước, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Hắn thử thúc dục nội lực từ đan điền, di chuyển trong kinh mạch.
Lúc này đây, đau đớn đã càng ít đi.
Đối với hắn mà nói, một chút này không đáng là gì hết.
Hơn nữa, những kinh mạch và huyệt đạo đang khép lại, thậm chí là đan điền cũng kiên cố rộng rãi và thâm thúy hơn nhiều.
Nguyệt tỷ tỷ quả nhiên không lừa hắn.
Lần này hắn không chỉ không bị tàn phế, hơn nữa còn có thể đạt được một cơ hội lớn hơn.
Suy nghĩ điều này.
Hắn lập tức lấy Giám Thể Thạch ra, nắm ở lòng bàn tay, nhập vào một tia nội lực.
Bề mặt của Giám Thể Thạch, lập tức sáng lên.
【 Tông Sư sơ kỳ: tiến độ 100 】
【 Phân Thần cảnh trung kỳ: tiến độ 100 】
Nhìn thấy số liệu này, trong lòng Lạc Thanh Chu nhảy dựng lên.