- Sư phụ, bôi thuốc, cố nhịn một chút.
Lạc Thanh Chu lấy dược cao ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Sau đó hắn lấy băng gạc ra băng bó.
Tử Hà tiên tử vẫn nhắm mắt lại, không nói gì, không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Sư phụ, còn có vớ lưới khác không? Đệ tử giúp ngươi mang vào, nếu không sẽ bị lạnh.
Trên chiếc vớ lưới vừa rồi cởi ra, không chỉ có máu tươi, còn có nọc độc, đương nhiên không thể dùng được nữa.
Vết thương được băng bó bằng gạc rất mỏng, hoàn toàn có thể mang vớ lưới, hơn nữa vớ cũng có thể cố định gạc và thuốc mỡ bên trong.
Tử Hà tiên tử lại nhắm mắt một hồi, mới mở ra nói:
- Không còn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Trong nhẫn trữ vật của ngài không phải mang theo mấy đôi sao?
Tử Hà tiên tử mặt không chút thay đổi nói:
- Hiện tại cả nội lực và hồn lực vi sư đều không thể dùng, cho dù có, cũng không lấy ra được.
Lập tức nàng đột nhiên lại nhìn hắn nói:
- Chỗ ngươi có không? Cho vi sư mượn dùng trước.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, nói:
- Ta là nam nhi, mang theo vớ lưới làm cái gì, đương nhiên không có.
Hắn ta có.
Tiểu Nguyệt, Nhị tiểu thư, Thiền Thiền, Tiểu Điệp, đều có.
Dù sao hắn cũng thường xuyên giúp các nàng mang đi.
Về phần Tiểu Nguyệt, là pháp khí, lúc trước giúp hắn tu luyện.
Chẳng qua, hắn không thể lấy ra.
Vốn hình tượng của hắn trong lòng sư phụ đã hơi sụp đổ, nếu lại tùy tiện lấy mấy đôi vớ lưới của nữ hài tử ra, vậy càng mất hình tượng.
- Rõ ràng ngươi có.
Tử Hà tiên tử đột nhiên yếu ớt liếc hắn nói:
- La di không phải mới đưa cho ngươi hơn mười đôi sao?
Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, nói:
- Đó là vớ.
Tử Hà tiên tử quay mặt đi, thấp giọng nói:
- Dù sao cũng là vớ, vi sư không quan tâm.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu lại giật một chút, rốt cục cũng hiểu.
Được rồi.
Hắn đành phải kiên trì nói:
- Vậy sư phụ, ngài thích màu gì?
Tử Hà tiên tử liếc hắn nói:
- Tùy, ngươi thích cho vi sư mang màu gì, vi sư sẽ mang màu đó... Dù sao vi sư bây giờ cũng không sức lực, tùy ngươi muốn làm gì thì làm...
Lạc Thanh Chu: - ...
Dù sao hắn hiện tại chỉ có thần hồn, sợ cái gì.
Hắn đột nhiên nghĩ về cơ thể bên ngoài.
Thần hồn không thể rời khỏi thân thể quá lâu!
Hắn ta không thể trì hoãn thêm nữa.
Suy nghĩ đây, hắn lập tức lấy ra một đôi vớ màu đen, cẩn thận giúp nàng mặc xong.
- Sư phụ, đi.
Sau khi giúp nàng mang giày xong, Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, ra khỏi hang động.
Tử Hà tiên tử nằm trong ngực hắn, chớp chớp mắt nói:
- Phi Dương, váy vi sư màu đỏ, phối với màu đen, có phải không dễ nhìn không?
Lạc Thanh Chu nhìn vách đá phía trước nói:
- Sư phụ mang màu gì cũng đẹp.
Tử Hà tiên tử nhướng mày nói:
- Vì sao?
Lạc Thanh Chu không trả lời.
Tử Hà tiên tử đành phải nói:
- À, là bởi vì chân vi sư đẹp.
Lạc Thanh Chu ôm nàng, đi tới trước vách đá, lần nữa thúc dục hồn lực, vươn bàn tay, dán lên vách đá, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tử Hà tiên tử hơi nhíu mày:
- Nếu không, ngươi đặt vi sư xuống thử xem?
- Không cần.
Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy Đại Bảo Nhị Bảo ra, đặt ở trong ngực nàng, nói:
- Sư phụ, ôm chúng.
Tử Hà tiên tử lập tức ôm chặt hai con thỏ trắng nhỏ.
Lạc Thanh Chu thì ôm chặt nàng, lần thứ hai đi về phía vách đá.
Vụt!
Đúng lúc này, vách đá chợt mềm nhũn, bên trong lập tức truyền đến một lực hút.
Hai người hai thỏ, trong nháy mắt đã bị hút vào.
- Ah! Phi Dương, ra rồi.
Trước mắt hoa lên, hai người như đang ở trong bông mềm mại di chuyển về phía trước.
Trên vách đá mở ra một vòng gợn sóng.
Rất nhanh, trước mắt hai người sáng ngời, rốt cục cũng đi ra khỏi vách đá.
Phía dưới vách đá là một suối nóng hơi nước mờ ảo.
Lạc Thanh Chu lập tức ôm Tử Hà tiên tử bay qua, đáp xuống đất.
Dường như nhìn thấy mặt trời một lần nữa.
Tử Hà tiên tử vui vẻ, lập tức ôm chặt hai con thỏ trắng trong ngực, nói:
- Phi Dương, hai con thỏ nhỏ này thật lợi hại.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nghi ngờ nhìn xung quanh.
Sư đồ La Thường, không biết tung tích.
Là bởi vì lúc trước có người đi ra khỏi chỗ này, nên trốn đi, hay là trở về trước?
Oanh!
Đúng lúc này, trong sơn cốc phía trước, đột nhiên truyền đến một tiếng đánh nhau.
Trong lòng Lạc Thanh Chu rùng mình, lập tức thu hồi Đại Bảo Nhị Bảo, ôm sư phụ lướt qua.
Nhanh chóng đến gần.
La Thường và Bạch Vi Nhi đang bị bốn nữ tử tóc hồng của Tu La Môn vây công!
Xem tu vi của họ, ba người trong đó, đúng là ba nữ tử chạy trốn lúc trước.
Mà chân La Thường hình như bị thương.
Nhìn kỹ, có lẽ là bị rắn độc cắn trúng, vết thương đang chảy máu đen ra ngoài.
Nàng đã không còn sức chiến đấu.