Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Tiền bối chờ một chút! Ngài là Tông chủ Tiên Vân Các, lúc trước hẳn đã lộ diện, hơn nữa còn xuất hiện với ta và sư phụ. Bây giờ, khi sư phụ ta bị bắt, nửa đêm ngươi đột nhiên đi qua đó, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ.
La Thường vừa nghe, lập tức lui trở về, nói:
- Vậy nên làm cái gì bây giờ?
Lạc Thanh Chu không nói gì, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy trắng bên cạnh.
La Thường sửng sốt, cũng đưa mắt nhìn qua.
Giữa sân im lặng một chút.
La Thường thấy vậy bèn nói:
- Phi Dương, Vi Nhi. Nếu không, đi gọi Lưu Ly lại đây đi. Hoặc gọi Du muội muội nhà ngươi lại đây cũng được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Lúc trước Bạch cô nương vẫn luôn đeo mạng che mặt trước mặt mọi người, người khác cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của nàng. Nếu nàng ấy tháo mạng che mặt ra rồi đi qua đó, những người đó sẽ không nghi ngờ. Cũng không cần làm gì to tát, chỉ làm bộ như đi tìm linh dược linh quả, bọn họ tự nhiên sẽ đi theo.
Dừng một chút, hắn lại nhìn thiếu nữ lạnh như băng trước mắt, nói:
- Đương nhiên, Bạch cô nương nếu không muốn....
Bạch Vi Nhi đột nhiên nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng, ngữ khí cũng lạnh như băng nói:
- Ngươi cũng được, mặc quần áo của ta, nam giả nữ trang.
Lạc Thanh Chu: - ...
La Thường nhịn không được muốn cười.
Lạc Thanh Châu nói:
- Nếu như thân thể ta ở đây, đương nhiên có thể. Nhưng bây giờ ta chỉ là thần hồn, người khác có lẽ sẽ không bị lừa.
Bạch Vi Nhi lại trầm mặc một chút, mới giơ tay lên, chuẩn bị cởi mạng che mặt ra.
La Thường cuống quít nói:
- Phi Dương, xoay người lại, không thể nhìn. Vy Nhi từ sau khi tu luyện loại công pháp này, chưa bao giờ cho nam tử khác nhìn mặt mình, nếu ngươi nhìn, phải cưới nàng đấy.
Lạc Thanh Chu vừa nghe, vội vàng xoay người lại.
Bạch Vi Nhi lại nhìn hắn một cái, mới chậm rãi cởi mạng che mặt ra.
Dưới ánh trăng, dung nhan xinh đẹp của nàng, lại lạnh như băng như tuyết.
La Thường nhìn khuôn mặt non nớt mà xinh đẹp của nàng, không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc... Chỉ có thể tu luyện công pháp vô tình vô dục này.
Bạch Vi Nhi cất mạng che mặt đi, hơi cúi đầu, từ từ đi ra phía sau vách đá.
Vừa đi ra ngoài, bóng dáng canh giữ ở cửa động cách đó không xa, đột nhiên khẽ động, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng.
Lạc Thanh Chu cũng nhịn không được quay đầu, nhìn về phía bóng lưng lạnh như băng mà yếu ớt của nàng.
Ánh trăng chiếu lên người thiếu nữ, trắng nõn không tỳ vết, giống như vì nàng mà khoác lên một sa y thánh quang.
Khí chất lạnh như băng mảnh khảnh kia, giờ phút này, khiến cho người ta hít thở không thông.
Bóng dáng ngồi ở cửa động kia, đột nhiên cũng ngây người.
Nàng tiếp tục đi chậm về phía trước.
Nàng không làm hành động giả tạo gì cả, cứ như vậy cho ánh trăng trong u cốc chiếu rọi, yên tĩnh bước đi, giống như tiên tử dưới ánh trăng.
Đêm tối yên tĩnh.
Trong sơn cốc, gió đêm nghẹn ngào, giống như một loại tiếng khóc nào đó làm cho người lông xương sợ hãi.
Bạch Vi Nhi vẫn chưa dừng lại.
Đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã đi tới dưới sườn núi phía trước.
Sau đó, tiếp tục di chuyển về phía trước.
Thẳng đến khi đi ra rất xa, thân ảnh trong động kia, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Hai người Lạc Thanh Chu trốn sau tảng đá, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Lại qua một lát nữa.
Hai thân ảnh lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi hang động.
- Thật sự chỉ có một người?
- Có lẽ vậy.
- Nhận ra là người của môn phái nào không?
- Dù sao cũng không phải của tam đại tiên tông. Về phần tu vi gì, cũng không rõ lắm.
- Đi thôi, đi xem thử trước, thăm dò rồi nói chuyện sau.
- Sư tỷ, không biết bị nhốt ở nơi này bao lâu, chỉ sợ lương thực không đủ, nếu như lại bắt người trở về...
- Ngu xuẩn, chúng ta không phải đang dự trữ thức ăn trước sao?
- Ăn... Ăn thịt người?
- Hừ, qua hai tháng nữa, đừng nói là ăn thịt người, đến lúc đó bắt ngươi ăn độc trùng, ngươi cũng đồng ý.
Hai nữ tử nói chuyện, cảnh giác nhìn bốn phía một phen, mới rời khỏi cửa động, đi về phía Bạch Vi Nhi rời đi.
Đợi hai người đi xa.
Lạc Thanh Chu và La Thường liếc nhau, lặng lẽ đi theo.
Cách đó vài dặm, Bạch Vi Nhi dừng ở nơi đó, hơi ngửa đầu, nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời đêm.
Sau khi hai nữ tử Tu La Môn đi theo, lại âm thầm trốn trong chốc lát, xác định nơi này chỉ có một mình nàng, lập tức đi ra ngoài.
Một nữ tử lớn tuổi trong đó, nở nụ cười nói:
- Cô nương, ngươi là người của môn phái nào? Đã nửa đêm, sao lại đứng ở đây ngẩn người?
Bạch Vi Nhi đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như không nghe thấy lời nói của nàng.
- Cô nương?
Hai nữ tử tóc hồng nhìn nhau.
Một người đứng ở phía sau nàng, một người đi đến trước mặt nàng.