- Ngươi chỉ cần giúp ta quấn lấy một tên võ giả Tông Sư sơ kỳ, những người khác, ta tự giải quyết.
Bạch Vi Nhi khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nhìn nàng nói:
- Sư phụ ta còn có mấy kiện bảo vật của ta, chờ khi cứu nàng về, ta bảo nàng lấy ra, ngươi có thể tự mình lựa chọn.
Lập tức lại nói với La Thường:
- Tiền bối, ngươi cũng chọn mấy kiện đi.
La Thường không khỏi cười nói:
- Phi Dương, không cần khách khí như thế, trước đó ngươi cũng cứu chúng ta. Nếu không phải ngươi liều chết phá tòa kiếm trận kia, ta và Vi nhi đã sớm chết ở bên trong rồi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chuyện nào ra chuyện đó. Hơn nữa, lúc ấy vãn bối cũng không phải vì các ngươi mà liều mạng, chỉ thuận tiện cứu các ngươi mà thôi.
Ánh mắt Bạch Vi Nhi giật giật một chút.
La Thường nhìn hắn nói:
- Phi Dương, ngươi dù không biết nói chuyện, nhưng phần thẳng thắn này, La di rất bội phục.
Nàng suy nghĩ một chút lại nói:
- Được rồi, đợi lát nữa nếu cứu Tử Hà ra, ta và Vi nhi sẽ chọn hai bảo vật từ nàng ta. Nếu La di không đồng ý, có lẽ ngươi cũng không yên tâm, sợ sư đồ ta lát nữa không ra sức, đúng không?
Lạc Thanh Chu ngượng ngùng cười một tiếng, nói:
- Không có, chỉ là cảm thấy tiền bối và Bạch cô nương nên lấy.
Tất nhiên hắn cũng phải lo rồi.
Cũng không phải người thân, đợi lát nữa liều mạng, ai cũng không biết kết quả như thế nào.
Dù sao đối phương đều là cao thủ Tông Sư, lại là người của Tu La Môn, không biết có thủ đoạn gì.
Bị thương thậm chí là mất mạng, đều có thể.
Cho nên, hắn đương nhiên phải trả cho hai người một ít thù lao.
Dù là người thân cũng không thể tùy tiện yêu cầu người ta cống hiến không công cho ngươi.
Thời gian dài, cuối cùng sẽ sinh ra ngăn cách.
Vẫn nên tích sổ sách rõ ràng thì hơn.
Ba người thừa dịp bóng đêm, rất nhanh đã đi tới sơn cốc phía bắc.
Nơi này có không ít hang động.
Trên đường hoàn toàn không bắt gặp ai cả.
Lúc này, đừng nói là ban đêm, cho dù là ban ngày, đi ra lung tung cũng rất nguy hiểm.
Dù sao mọi người cũng đều nghĩ biện pháp để mình có thể sống sót.
Về phần lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức chính nghĩa gì đó, dưới hoàn cảnh tàn khốc từ từ chờ chết này, rất nhanh sẽ biến mất hoàn toàn, cho đến khi bị dục vọng nguyên thủy nhất thay thế.
- Trước hang động có hai khối đá, cửa động có một gốc cây bụi nở hoa nhỏ màu vàng....
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói với hai người.
Ba người thả chậm bước chân, cẩn thận đi về phía trước, vừa cẩn thận tìm kiếm.
Chẳng bao lâu họ nhìn thấy lối vào hang động.
Lúc này, ở lối vào kia, mơ hồ có một thân ảnh không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó.
Đồng thời, có một luồng khí tức vô hình lưu chuyển ở cửa động.
Thần hồn Lạc Thanh Chu nhìn rõ ràng nhất.
Cửa động có trận pháp.
Trong khi đó, bụi cây bên ngoài cửa hang được bao quanh bởi một con rắn nhỏ màu đỏ.
Giống hệt con rắn nhỏ mà nữ tử tóc hồng phóng ra trước đó.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói với La Thường.
La Thường trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi:
- Thật sự cũng chỉ có năm người mà ngươi nói sao? Ta nhớ Tu La Môn bọn họ, còn có một tên Đại Tông Sư tiến vào.
Lạc Thanh Chu đành phải kể chuyện vừa rồi cho nàng nghe.
- Tên Đại Tông Sư kia đã chết?
Trên mặt La Thường lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức nói:
- Nói như vậy, chúng ta hẳn sẽ thắng nhỉ.
Lạc Thanh Chu lấy chuột ngọc ra, thử chui xuống mặt đất.
Không ngoài dự đoán, hoàn toàn không chui vào được.
La Thường thấp giọng giải thích:
- Tòa thượng cổ Cửa Long Đế Vương trận kia, cũng không chỉ ở trên trời, dưới lòng đất cũng có, không thể dùng Thổ Hành thuật.
Lạc Thanh Chu thu hồi chuột ngọc, nhìn về phía hang động phía trước, nấp phía sau bụi rậm.
La Thường thấp giọng nói:
- Phi Dương, ngươi và Vi Nhi ở lại chỗ này, ta đi qua xem thử. Nếu có thể dùng một kích giết chết người ở cửa động, vậy thì dễ cho chúng ta rồi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- La di, chuyện này không được. Tốc độ của tiểu xà màu đỏ kia cực nhanh, lúc trước ngay cả Đại Tông Sư của Bạch Cốt Sơn cũng trúng chiêu, hơn nữa trận pháp ở cửa động hình như hơi cổ quái, ngài mạo hiểm đi qua, có lẽ hoàn toàn không thể chạm vào nàng.
La Thường hơi nhíu mày, trầm mặc.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nhớ tới lời nói của nữ tử tóc hồng lúc trước, vội vàng nói:
- Tiền bối, vãn bối có một ý nghĩ.
La Thường lập tức nói:
- Mau nói.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Tu La Môn mấy ngày nay vẫn luôn đi bắt những nữ tử xinh đẹp trong cốc….
Lời còn chưa dứt.
Ánh mắt La Thường lập tức sáng ngời, nói:
- Ta hiểu rồi!
Ngay sau đó, nàng đột nhiên cởi áo khoác, lộ ra bờ vai thơm trắng như tuyết cùng lưng ngọc, nói:
- Phi Dương, Vi Nhi, các ngươi ở đây chờ. Ta đi qua đó một chuyến, dụ người ở cửa ra ngoài.