Nữ tử lớn tuổi đi tới trước mặt Bạch Vi Nhi, tươi cười đầy mặt, đợi đến khi thấy rõ tướng mạo của nàng, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong mắt lộ ra một tia vui mừng, cười nói:
- Cô nương, ngươi làm sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?
Thật là một tiểu nữ tử xinh đẹp.
Nếu như bắt trở về, chỉ cần dạy dỗ một chút, đến lúc đó có lẽ có thể bắt hết đám nam nhân trong cốc này.
Tất nhiên rồi.
Trước khi chưa xác định được tu vi của thiếu nữ này, nàng sẽ không dễ dàng động thủ.
Đôi mắt lạnh như băng của Bạch Vi Nhi nhìn về phía nàng, nhưng không nói gì.
Nữ tử lớn tuổi mỉm cười hiền lành, lại đến gần nàng, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, cười nói:
- Muội muội, có phải bị lạc không? Đi đi, tỷ tỷ đưa ngươi về nhà.
Nàng vừa nói, vừa bắt lấy cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ này.
Lập tức, thoáng thúc dục lực lượng trong cơ thể, dò xét tu vi.
Nhưng đúng lúc này, trên tay nàng bỗng ngưng kết một tầng băng sương.
Không đợi nàng phản ứng lại.
Lớp băng sương kia đột nhiên bao trùm cánh tay nàng.
- Phân Thần Cảnh trung kỳ! Sư muội, bắt nàng.
Nữ tử lớn tuổi lập tức lui ra phía sau, quát lớn, cổ tay phủi một cái, hào quang chợt lóe, tiêu tan tầng băng sương trên cánh tay và trên tay.
- Là ai bắt ai còn chưa biết đâu.
Phía sau Bạch Vi Nhi, nữ tử trẻ tuổi kia vừa muốn động thủ, phía sau đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, hồng quang trong tay chợt lóe, đột nhiên bao phủ nàng ở bên trong.
Đó là một chiếc khăn tay màu đỏ.
Khăn như ý của La Thường.
Nữ tử lớn tuổi biến sắc, thân ảnh chợt lóe, muốn chạy trốn.
Đúng lúc này, một nắm đấm mang theo lôi điện màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, “Oanh” một tiếng, đập nát kình phong hộ thể và hào quang hộ thể trên người nàng.
Nữ tử lớn tuổi chấn động, không còn ý định chiến đấu gì nữa, lập tức loé ra về phía bên cạnh, chuẩn bị chạy trốn.
Ai ngờ hai chân của nàng đột nhiên đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích!
Cúi đầu nhìn, trên hai chân, không biết từ khi nào, lại ngưng kết một tầng băng sương!
Oanh!
Lạc Thanh Chu nhân cơ hội xuất quyền, một quyền đập vào ngực nàng!
Một quyền này mặc dù là thần hồn xuất quyền, nhưng lực lượng rất lớn, hơn nữa còn mang theo lôi điện phá giáp.
Nữ tử lớn tuổi này chỉ có tu vi Tông Sư sơ kỳ.
Nhục thân mạnh mẽ, có thể địch lại tu hồn giả Phân Thần cảnh trung kỳ.
Cho nên Lạc Thanh Chu trực tiếp dùng toàn lực.
Mà nữ tử trẻ tuổi kia, lại chủ tu thần hồn, tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ, cũng không phải đối thủ của La Thường.
Khăn Như Ý của La Thường bao vây nàng, lại chém mấy kiếm, trực tiếp chém chết nàng.
Đúng lúc này, phi kiếm của Lạc Thanh Chu xuất động.
Bạch Vi Nhi không biết từ khi nào, đã đeo mạng che mặt lại.
Dưới sự khống chế hàn băng của nàng, nữ tử lớn tuổi muốn chạy trốn, đã quá muộn.
Rất nhanh, một kiếm của Lạc Thanh Chu đã chém xuống đầu của nàng.
Hai nữ tử Tu La Môn chỉ trong nháy mắt đã mất mạng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng trước mắt, vừa rồi trong mắt nàng, tựa hồ có hai tia ánh trăng lóe lên rồi biến mất.
- Đi thôi! Vào hàng động.
La Thường không quản hai cỗ thi thể này nữa, cũng không có ngấp nghé đồ đạc trên người các nàng, lập tức xoay người rời đi.
Lạc Thanh Chu không dám suy nghĩ nhiều, lập tức lấy ra linh dịch, rót hai giọt linh dịch màu đen vào trong lòng bàn tay, cũng lập tức đi theo.
- Tiền bối, trong động hẳn còn có một Tông Sư trung kỳ, cùng với một Tông Sư sơ kỳ và một tu sĩ Phân Thần Cảnh sơ kỳ.
Lạc Thanh Chu nhắc nhở.
Toàn thân La Thường tràn ngập sát khí nói:
- Ta biết rồi, trực tiếp vọt vào là được.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, lại quay trở về, mang hai thi thể kia theo, nói:
- Lát nữa khiến các nàng kinh hoảng, đối phó sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
La Thường nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi am hiểu lòng người phết nhỉ.
Ba người nhanh chóng đi tới trước hang động.
La Thường trực tiếp nắm lấy hai thi thể, đi tới, lớn tiếng nói:
- Người của Tu La Môn, đi ra.
Còn Lạc Thanh Chu bay lên phía trên hang động, bắt đầu rải phấn hoa.
Phấn hoa rất hữu ích, nhưng không nhiều.
Chờ đến lúc trở về, lại kêu Tiểu Bách Linh luyện chế thêm một chút, càng nhiều càng tốt.
Tốt nhất là để Tiểu Bách Linh cần cù giống như một con ong nhỏ, mỗi ngày hái mật ong, không có thời gian đi nghịch ngợm.
La Thường hô xong.
Trong hang động, im lặng.
La Thường trực tiếp ném hai thi thể đến cửa, lạnh lùng nói:
- Giao người ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi không chết.
Oanh!
Đúng lúc này, trong động phủ đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang.
Ngay sau đó, một làn khói màu xanh khổng lồ từ miệng hang động cuồn cuộn bốc lên.
Sắc mặt La Thường biến đổi, lập tức nhanh chóng lui về phía sau.