Hắn phải tự nhắc mình mọi lúc mọi nơi.
Theo thông tin được tiết lộ trong ánh mắt của nữ tử tóc hồng.
Tu La Môn ở trong sơn cốc này, tổng cộng có năm người.
Một tên trưởng lão tu vi Tông Sư trung kỳ.
Bốn người khác, hai người tu vi Phân Thần Cảnh sơ kỳ, hai người tu vi Tông Sư sơ kỳ.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Tu La Môn cũng không kém, ít nhất mạnh hơn Lăng Tiêu Tông.
Thần hồn hôm nay hắn có tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ.
Nếu như lần lượt đánh tan mà nói, tối đa chỉ có thể đối phó hai tên đệ tử Phân Thần Cảnh sơ kỳ kia, cùng một tên trưởng lão Tông Sư sơ kỳ.
Còn lại một tên Tông Sư sơ kỳ và trưởng lão Tông Sư trung kỳ, hắn không thể làm gì được.
Dù sao người luyện thể, trời sinh khắc chế tu hồn giả.
Hắn có thể đối phó với một võ giả Tông Sư đã rất tốt rồi.
Đương nhiên, nếu như là thân thể hắn, khẳng định cũng không cần sợ.
Hiện giờ thân thể hắn bị thương nghiêm trọng, còn cần thần hồn bồi dưỡng, cho nên thần hồn của hắn tuyệt đối không thể bị thương.
Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lại suy nghĩ một lát.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Thân thể còn chưa khôi phục, thần hồn không thể rời đi quá lâu.
Hắn lập tức quay người trở về.
Cũng may, từ trong mắt nữ tử tóc hồng kia biết được, năm người Tu La Môn đều là nữ tử, hơn nữa bắt nữ tử trong cốc trở về, chỉ là muốn các nàng gia nhập Tu La Môn, tạm thời hẳn là sẽ không dùng cực hình.
Cho nên sư phụ ở nơi đó, tạm thời hẳn sẽ an toàn.
Vừa hay, hắn có thể trở về tìm trợ thủ.
Vừa rồi trở lại hang động, Du Ngư Ngư đứng ở cửa đột nhiên phát hiện hắn, lang nha bổng trong tay vung lên, quát:
- Ai!
Người trong động, lập tức đều ngồi dậy.
Lạc Thanh Chu vội vàng hiện ra thân hình, nói:
- Ta.
La Thường nhất thời sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Phi Dương? Ngươi...... Thần hồn của ngươi khôi phục rồi? Không đúng, thân thể thương nặng như vậy, thần hồn không phải cũng sẽ bị thương nặng sao? Sao lúc này mới qua một ngày, ngươi đã....
Lạc Thanh Chu lập tức thần hồn trở về cơ thể, vừa bồi bổ thân thể, vừa nói:
- Tiền bối, việc này để sau rồi nói. Vừa nãy thần hồn vãn bối đi ra ngoài, gặp phải đệ tử Tu La Môn, từ miệng nàng biết được, sư phụ ta hẳn đã bị người của Tu La Môn bắt đi. Tu La Môn trốn trong một hang động ở phía bắc sơn cốc, bên trong có tổng cộng có năm người. Hiện tại, vãn bối hy vọng tiền bối có thể đi cứu sư phụ cùng vãn bối, tiền bối đồng ý không?
La Thường vừa nghe, lập tức đứng lên, nói:
- Chuyện không thể chậm trễ, đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Tiền bối, năm người của Tu La Môn, trong đó một người có tu vi Tông Sư trung kỳ, hai người có tu vi Tông Sư sơ kỳ, còn có hai người tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ. Tiền bối chỉ cần đối phó với tên tu vi Tông Sư trung kỳ kia là được rồi, vãn bối cùng...
Nói đến đây, hắn dừng một chút, nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng đang ngồi trong góc, nói:
- Bạch cô nương, ngươi đồng ý đi cùng chúng ta không?
Tiểu cô nương này tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ.
Nếu nàng đi, phần thắng sẽ lớn hơn.
Về phần Lưu Ly và Du Ngư Ngư, bọn họ tu vi hơi thấp, không thể để cho các nàng đi.
Dù sao đối phương cao hơn các nàng một đại cảnh giới, lại có thể có công pháp lợi hại khác, không cẩn thận có thể sẽ mất mạng.
Bạch Vi Nhi đứng lên khỏi mặt đất, không nói gì.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đa tạ.
Sau đó hắn lại nói:
- Tiền bối, vãn bối và Bạch cô nương sẽ đối phó mấy người còn lại, hẳn không có vấn đề gì.
La Thường gật gật đầu, ngưng trọng dặn dò:
- Phi Dương, ngươi phải cẩn thận. Hiện giờ thân thể ngươi còn chưa khôi phục, liên lụy đến thần hồn của ngươi. Thần hồn của ngươi nếu lại bị thương nặng, vậy thì... Để Vi nhi đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu lại nhìn thiếu nữ váy trắng kia một cái, gật đầu.
Du Ngư Ngư đột nhiên nói:
- Sở sư huynh, vậy ta và Lưu Ly tỷ tỷ thì sao?
Lưu Ly nhẹ giọng nói:
- Du sư muội, chúng ta ở đây chờ đi. Bên ngoài nguy hiểm, đừng làm phiền bọn họ là được.
Lúc này Du Ngư Ngư mới phản ứng lại, bĩu môi nói:
- Ghét bỏ tu vi người ta thấp.
La Thường ôn nhu nói:
- Bây giờ không phải lúc để khoe khoang. Cảm thấy tu vi của mình thấp, sau này phải cố gắng tu luyện. Lần sau đi ra, lúc đó sẽ có lúc các ngươi được thể hiện.
Du Ngư Ngư không lên tiếng nữa.
Lạc Thanh Chu lại làm dịu thân thể trong chốc lát, lúc này mới thần hồn xuất khiếu, nói:
- Tiền bối, Bạch cô nương, đi thôi.
La Thường gật gật đầu, đi ở phía trước.
Bạch Vi Nhi im lặng đi theo phía sau nàng.
Lạc Thanh Chu theo hai người bay ra ngoài, nói:
- Bạch cô nương, đợi lát nữa nếu có nguy hiểm, ngươi lui ra sau là được.