Lạc Thanh Chu nói:
- Các ngươi bị nhốt ở kiếm trận, còn không phải là do đệ tử cứu.
Tử Hà tiên tử không nói gì nữa.
Một lát sau, vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên, nói:
- Phi Dương, ngươi đối xử với vi sư thật tốt, vi sư vĩnh viễn sẽ không quên. Ngươi vì cứu vi sư, biến mình thành bộ dáng này, ngươi yên tâm, vi sư vĩnh viễn sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
Lạc Thanh Chu rất muốn nói “Sư phụ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi”, nhưng lại sợ quá tàn nhẫn, chỉ đành nói:
- Sư phụ không cần khách khí, đệ tử cứu sư phụ, là việc nên làm. Dù sau này có thể đi ra ngoài hay không, đệ tử vĩnh viễn đều sẽ tôn kính, hiếu kính sư phụ.
Ánh mắt Tử Hà tiên tử thâm trầm nhìn hắn.
Lúc này, La Thường và Lưu Ly đồng thời trở về từ sơn cốc phía trước.
La Thường thở dài nói:
- Tất cả mọi người đều đang tranh đoạt quả dại trong cốc, ai cũng ngày càng nôn nóng. Tử Hà, chúng ta phải tìm một nơi an toàn để trốn. Nếu không vài ngày nữa, mấy người chúng ta có thể sẽ trở thành con mồi của người khác. Vị Tôn trưởng lão kia nói, ít nhất cần mất trăm năm, trận pháp này mới có thể suy yếu, cho nên tất cả mọi người đều lo lắng tích trữ thức ăn... Đến lúc đó nếu đói quá....
Du Ngư Ngư đột nhiên mở mắt ra, run giọng nói:
- Bọn họ sẽ ăn chúng ta?
La Thường gật gật đầu, nói:
- Chỉ cần có thể sống sót, bất kỳ sinh vật nào ở đây đều sẽ trở thành thức ăn.
Tử Hà tiên tử lập tức đứng lên, thật cẩn thận ôm Lạc Thanh Chu lên, nói:
- La di, bên kia hình như có rất nhiều hang động, chúng ta đi tìm một nơi để trốn đi.
La Thường nói:
- Ta cũng có ý này.
Lập tức nàng lại thở dài một hơi:
- Đáng tiếc không tìm được sư thúc tổ và Trang tiền bối, nếu có bọn họ ở đây, chúng ta ít nhất sẽ an toàn một chút.
- Đi thôi.
Tử Hà tiên tử không dám đợi lâu, sắc mặt ngưng trọng, tựa hồ sợ mình không thể bảo vệ ái đồ, bị những kẻ xấu kia tranh đoạt chia ăn.
- Phi Dương, đừng sợ, vi sư sẽ bảo vệ ngươi....
- Nếu ai muốn ăn ngươi, vi sư sẽ... Ăn hắn trước!
Lạc Thanh Chu: - ...
Mấy người rất nhanh tìm được một hang động ẩn nấp, trốn ở bên trong.
La Thường bày một trận pháp ở cửa.
Lưu Ly lấy ra các loại công cụ, thu dọn trong động.
Rất nhanh, một động phủ sạch sẽ có ghế ngồi, bồ đoàn, cùng với chăn giường, xuất hiện trước mắt mấy người.
Tử Hà tiên tử cũng lấy chăn đệm của mình ra, trải ở trong góc, cẩn thận đặt Lạc Thanh Chu lên, nhẹ giọng nói:
- Phi Dương, vi sư sẽ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi.
Nói xong, lại nằm xuống cạnh hắn.
La Thường nhịn không được nói:
- Tử Hà, ban ngày ban mặt, ngươi ngủ cái gì?
Tử Hà tiên tử ngáp một cái nói:
- Mấy ngày không ngủ, buồn ngủ gần chết. Để ta ngủ trước, buổi tối ta đứng canh gác.
La Thường lại nói:
- Trên người Phi Dương đều là vết thương, ngươi cẩn thận chạm vào hắn, ngươi qua đây ngủ với La di.
- Khò... Khò......
Tử Hà tiên tử đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
La Thường lườm nàng một cái, nói thầm:
- Thân là sư phụ, không chút đứng đắn.
Nói xong, tay nàng đưa vào trong cổ áo, kéo kéo dây yếm, phiền não nói:
- Bọc thật chặt, thế mà vẫn còn dài, thật phiền.
Vừa nói, nàng vừa liếc về phía bên kia.
Lạc Thanh Chu vội vàng nhắm hai mắt lại.
Rất nhanh, trong động phủ yên tĩnh lại.
Có người ngủ, có người tu luyện.
Ở những nơi này, ban ngày an toàn hơn, có thể ngủ, ban đêm lại cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải luôn luôn cảnh giác.
Sau khi Lạc Thanh Chu dùng linh dịch, năng lượng trong cơ thể luân chuyển, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Bầu trời bên ngoài nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Không biết đã qua bao lâu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên lại bắt đầu nằm mơ.
Trong giấc mơ, bầu trời xanh và những đám mây trắng, cỏ xanh.
Dưới sườn đồi, có một dòng suối trong vắt, đang róc rách chảy.
Hắn đi đến bên dòng suối, ngồi xổm xuống, lấy nước suối lạnh lẽo lên rửa mặt, khi mở mắt ra, đột nhiên phát hiện trong dòng suối, phản chiếu một bóng dáng quen thuộc.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.
Nguyệt tỷ tỷ mặc một thân bạch y, tiên khí phiêu phiêu, thần sắc thanh lãnh đứng ở phía sau hắn.
Không đợi hắn nói chuyện.
Nguyệt tỷ tỷ đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Chính thê của ngươi là ai?
Lại là một giấc mơ?
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh trắng như tuyết phía sau, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái.
Cảm giác của hắn lúc này rất kỳ lạ.
Hắn biết rõ hắn đang mơ.
Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt, lại cực kỳ chân thật.
Thậm chí khí tức trên người Nguyệt tỷ tỷ, trong mắt lạnh như băng, đều vô cùng chân thật và thân thiết như vậy.
Giống như những giấc mơ trước đây.
Trên người Nguyệt tỷ tỷ, đã không còn vầng sáng bao bọc.
Điều này làm cho nàng trở thực tế hơn.