Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2316 - Sư phụ nói ra tin dữ, cùng Nguyệt tỷ tỷ thần hồn hẹn hò (4)




Lạc Thanh Chu ngẩn người, đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh:

- Nguyệt tỷ tỷ không phải đã gặp rồi sao? Ở Tần phủ.

Nguyệt tỷ tỷ yên lặng nhìn hắn, không nói gì nữa.

Lạc Thanh Chu ma xui quỷ khiến thế nào lại thêm một câu:

- Dù sao cũng không phải Nữ đế.

Hắn ta đột nhiên ngớ người.

Tại sao Nguyệt tỷ tỷ lại hỏi câu này?

Được rồi, đây là trong mơ.

Nếu như đây không phải mơ, vậy ở giấy mơ trước, hắn to gan hôn Nguyệt tỷ tỷ, cuối cùng bị Nguyệt tỷ tỷ đâm một đao, có lẽ hiện tại đã chết.

- Nguyệt tỷ tỷ, đây là ngày nghĩ, đêm mơ sao?

Lạc Thanh Chu nhìn bóng dáng tuyết trắng trước mắt, mạnh dạn bày tỏ tình cảm trong lòng của mình:

- Ta có lẽ rất muốn có ngươi, cho nên mới mơ thấy ngươi.

Dù sao cũng cũng là nằm mơ, sợ cái gì.

Nguyệt tỷ tỷ lại nhìn hắn một cái, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Thanh Chu lập tức đuổi theo.

Ngay sau đó, hắn đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Hắn cảm nhận rõ ràng, tại thời khắc tay hai người chạm vào nhau, tay Nguyệt tỷ tỷ đột nhiên run lên một chút.

Giấc mơ này, quá chân thực!

Lạc Thanh Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trơn nhẵn của nàng, trong lòng cũng rung động, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, đừng đi, nói chuyện cùng ta.

Nguyệt tỷ tỷ nhẹ nhàng giãy giụa một chút, không thoát ra được.

- Hừ, trong mộng của ta, ta chính là chúa tể!

Lạc Thanh Chu âm thầm nói, trực tiếp lôi kéo tay nàng, đi lên sườn núi.

Sau đó buộc nàng ngồi trên bãi cỏ, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, hát cho ta nghe một bài đi? Hát những con lừa nhỏ, ta dạy ngươi.

Nguyệt tỷ tỷ lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống bên cạnh nàng, vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, uy hiếp nói:

- Ngươi nếu không hát, ta sẽ cắn ngươi, rất đau đấy.

Ánh mắt Nguyệt tỷ tỷ lạnh như băng, bên trong một tay khác, đột nhiên có thêm một thanh chủy thủ hàn quang loé lên.

Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ, vội vàng nhận ra:

- Nguyệt tỷ tỷ, đừng đâm, ngươi đâm một cái, giấc mơ sẽ chấm dứt.

Nguyệt tỷ tỷ đột nhiên lạnh lùng nói:

- Ngươi tự hát.

- Hát cái gì?

- Con lừa nhỏ.

Một lát sau.

Trên sườn núi vang lên tiếng hát nhẹ nhàng của Lạc Thanh Chu.

Gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời êm dịu.

Thiếu nữ mặc váy trắng, ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, ánh mắt nhìn bầu trời xa xa, thần sắc yên tĩnh.

Bàn tay ngọc trắng như tuyết của nàng vẫn bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Lạc Thanh Chu hát xong, nghiêng mặt, im lặng nhìn nàng.

Mà nàng vẫn nhìn xa như cũ.

Im lặng một lúc.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Ngươi ngồi bên cạnh ta ngắm phong cảnh, ta ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn ngươi. Bầu trời xanh xa xôi phản chiếu trong đôi mắt ngươi, còn ngươi phải chiếu trong trái tim ta. Nguyệt tỷ tỷ... Xa xa là trường sinh, bên cạnh là ta, ngươi có thể nhìn ta không?

Nếu ở hiện thực, hắn chắc chắn không dám nói như vậy.

Bởi vì hắn tự cho mình nhỏ bé, không có cách nào so sánh cùng trường sinh.

Hắn không thể nào kêu Nguyệt tỷ tỷ lựa chọn như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn đang ở trong giấc mơ.

Trong giấc mơ của mình, hắn có thể dũng cảm nói tất cả mọi thứ.

Thiếu nữ bên cạnh giật mình, chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn, trong con mắt lạnh như băng mà thâm thúy, tựa hồ gợn sóng, dừng một chút, mở miệng nói:

- Nhìn ngươi, thì thế nào?

Lạc Thanh Chu nắm chặt tay nàng, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ tâm hướng phương xa, ta không dám ngăn cản, cũng không có tư cách ngăn cản. Nhưng...

- Ngươi có tư cách.

Thiếu nữ trước mắt đột nhiên cắt ngang lời hắn, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc nào khác.

Lạc Thanh Chu ngây người một chút, cảm thấy mình có thể nghe lầm.

Tất nhiên, giờ đang ở trong mơ.

Những lời nói trong giấc mơ, đều phát triển theo hướng suy nghĩ mà hắn mong muốn.

- Đúng vậy, ta có tư cách.

Hắn đột nhiên nói, lập tức vươn hai tay, ôm lấy nàng, ánh mắt kiên định mà bá đạo nhìn nàng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta đương nhiên có tư cách! Bởi vì ngươi... Ngươi là của ta.

Dứt lời, hắn đột nhiên hôn lên má nàng một cái, lại nói:

- Ta muốn hôn ngươi liền hôn ngươi, muốn cắn ngươi liền cắn ngươi.

Dứt lời, hắn há miệng ra, lại muốn cắn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Ai ngờ lúc này, thiếu nữ trong ngực đột nhiên lạnh lùng hỏi:

- Trong nhà ngươi có mấy nương tử?

Lạc Thanh Chu: - ...

Phốc!

Thiếu nữ đâm một đao vào ngực hắn, lập tức đẩy hắn ra nói:

- Tên cặn bã.

Nói xong, nàng đứng dậy chạy đi.

Lạc Thanh Chu nằm trên bãi cỏ, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh mây trắng.

- Nguyệt tỷ tỷ...

Hắn đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Trong động đen kịt.

Góc tường cách đó không xa, La Thường và Lưu Ly đều đã ngủ.

Bạch Vi Nhi cũng yên lặng nằm ở đó.

Du Ngư Ngư từ sau khi bị con ong độc kia cắn, cũng trở nên cực kỳ suy yếu, vẫn đang ngủ.

Về phần sư phụ, không thấy bóng dáng, hẳn đang canh gác ở bên ngoài.