Trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, Vi Nhi hình như cũng hiểu được một chút... Ngươi vì sao lại vì hắn mà buông bỏ công pháp....
- Vừa rồi lúc kiếm trận đánh trả, là tỷ tỷ khống chế thân thể của hắn, giúp hắn thừa nhận thương tổn, đúng không?
- Hắn là vì tỷ tỷ, mới liều mạng như vậy...
- Tỷ tỷ... Ngươi vừa bước vào mộng của hắn, phải không? Hắn vẫn luôn gọi tỷ tỷ....
Lại qua một lúc lâu.
Nàng thì thầm:
- Hắn nói... Hắn cắn tỷ tỷ....
Lúc này, hàng mi của thân ảnh trăng trắng rung động một chút, trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, lại hơi hơi đỏ lên, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Hắn, không có....
Dừng một chút, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt:
- Hắn ta chỉ là... Trong mộng, dùng thần hồn....
Nàng không nói nữa, một lần nữa nhắm hai mắt lại, môi hơi giật giật một chút.
Trên gương mặt ngây ngô mà non nớt của Bạch Vi Nhi lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng cũng không quấy rầy nàng nữa.
Đêm im lặng.
Lúc Lạc Thanh Chu tỉnh lại, đã là bình minh.
Thân thể vẫn đau đớn như trước.
Nhưng hai tay và cổ, dường như có thể từ từ di chuyển một chút.
Hắn khó khăn nhìn xung quanh.
Sư phụ mặc váy đỏ, đang nằm bên cạnh hắn, say trong giấc nồng, một ngón tay ngọc mảnh khảnh đặt ở lòng bàn tay hắn, giống như bị hắn nắm, một chân nhẹ nhàng chạm vào bắp chân hắn.
La Thường và Lưu Ly, không biết ở đâu.
Du Ngư Ngư vẫn nằm ngủ ở bên cạnh.
Thiếu nữ Bạch Vi Nhi kia, ngồi dưới tàng cây lớn cách đó không xa, nhắm mắt lại, tựa hồ đang tu luyện.
Lạc Thanh Chu nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu.
Trong nháy mắt, hắn không biết bây giờ đang ở nơi nào, càng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, dùng thần niệm lấy ra linh dịch, nhỏ vào trong lòng bàn tay hai giọt.
Hy vọng linh dịch do Nhật Nguyệt Bảo Kính sinh ra, có tác dụng với cơ thể hắn.
- Phi... Phi Dương, không, đừng... Chúng ta là... Là sư đồ....
Lúc này, sư phụ nằm bên cạnh, trong miệng đột nhiên nói mớ, ngón tay ngọc đặt ở lòng bàn tay hắn, động đậy một chút rồi đâm vào giữa hai ngón tay hắn.
Lạc Thanh Chu chịu đựng đau đớn, lấy tay ra, nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp cùng hàng mi thật dài đang ngủ say của nàng, mở miệng nói:
- Sư phụ, một ngày làm thầy, cả đời làm thầy... Đệ tử vĩnh viễn tôn ngài làm sư phụ....
Lông mi Tử Hà tiên tử rung động một chút, mở hai mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, nói:
- Phi Dương, ngươi vừa rồi đang nói chuyện với vi sư sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ừ.
Tử Hà tiên tử nhìn thẳng vào mắt hắn, yên tĩnh trong chốc lát, nhẹ giọng nói:
- Phi Dương, chúng ta đều bị nhốt ở nơi này, có lẽ cả đời cũng không thể đi ra ngoài nữa. Vi sư cảm thấy... Đã là lúc này rồi, sư đồ gì đó, bối phận gì, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, cũng không quan trọng... Sư phụ sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, dù ngươi muốn làm cái gì, sư phụ đều đáp ứng ngươi....
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư phụ, ta không có yêu cầu gì, ta chỉ muốn về nhà...
Hắn trầm mặc một chút, nói:
- Trong nhà còn có nương tử chờ ta, ta nói với các nàng, ta muốn trở về....
Cách đó không xa, Bạch Vi Nhi đang nhắm mắt lại, lông mi rung động một chút, chậm rãi mở mắt ra.
Tử Hà tiên tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng, chúng ta đã không trở về được. Vi sư biết, ngươi và trưởng công chúa vừa thành thân, ngươi nhớ nàng... Nhưng, chuyện đã đến nước này, vi sư cảm thấy....
- Sư phụ...
Lạc Thanh Chu cắt ngang lời nàng, thần sắc trên mặt cực kỳ bình tĩnh:
- Nương tử trong nhà ta có rất nhiều, trưởng công chúa chỉ là một trong số đó.
Tử Hà tiên tử trầm mặc một chút, nói:
- Vi sư biết, nhưng trưởng công chúa là chính thê, ngươi lại vừa rồi cùng nàng....
Lạc Thanh Chu nói:
- Trưởng công chúa không phải chính thê.
Vừa nghe lời này, Tử Hà tiên tử sửng sốt, há miệng nói:
- Phi Dương, ngươi... Ngươi để trưởng công chúa, ngươi để Nữ đế Đại Viêm làm thiếp của ngươi?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Cũng không phải ta muốn.
Trên mặt Tử Hà tiên tử đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi:
- Nương tử nhà ngươi... Không chủ động nhượng bộ sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không cho phép.
Khóe miệng Tử Hà tiên tử giật giật, nói:
- Trưởng công chúa, nàng… nàng đồng ý sao?
Lạc Thanh Chu không trả lời.
Tử Hà tiên tử trầm mặc lại, nhỏ giọng nói:
- Ngay cả Nữ đế cũng chỉ có thể làm thiếp...
Lập tức nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn hắn nói:
- Phi Dương, chuyện trước kia, cũng không cần đề cập tới. Hiện tại, chúng ta đều không ra được....
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Sư phụ, chờ ta có thể cử động, sẽ thử đi phá trận, có lẽ có thể đi ra ngoài.
Tử Hà tiên tử: - ....
- Vi sư không tin! Tôn trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo lợi hại như vậy, còn có cao thủ khác ở đây, đều nói không được, ngươi thì có biện pháp gì?