Hắn vô dụng, sau này ai giúp các nàng đây?
Nếu như có người xấu ức hiếp các nàng, bắt các nàng chịu ủy khuất, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn sao?
Không ngờ hắn biến thành một phế vật vô dụng.
Suy nghĩ bệnh trên người Nhị tiểu thư còn chưa trị tận gốc, suy nghĩ Nguyệt tỷ tỷ có thể còn phải chịu ấm ức, suy nghĩ Thiền Thiền nhìn thấy bộ dáng này của hắn mà đau lòng thương tâm, suy nghĩ những gian nan sau này của Nữ đế...
Trong lòng hắn chua xót, trong mắt tràn ra nước mắt...
Hả?
Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Vừa rồi sư phụ nói, thần hồn của hắn hình như cũng bị thương nặng.
Lẽ ra, thân thể bị thương nghiêm trọng như vậy, thần hồn cũng không thể tránh khỏi, dù sao cũng là lực lượng của thập đại kiếm trận thượng cổ.
Nhưng hắn lại cảm tấhy, thần hồn của mình hình như... Bình yên vô sự?
Bạch!
Suy nghĩ đây, hắn lập tức thử thần hồn xuất khiếu.
Rất dễ dàng.
Thần hồn rất thuận lợi liền rời khỏi thân thể, bay ra.
Không đau, không có trở ngại.
So với cảm giác trước đó, dường như… không có gì khác biệt.
Hắn cúi đầu, cẩn thận xem xét thần hồn của mình một chút.
Đúng là không hề có thương tích.
Thật kỳ lạ.
Đang lúc hắn nghi hoặc không hiểu nổi, đầu đột nhiên đau buốt, vội vàng thần hồn trở về cơ thể.
Hiện giờ thân thể bị thương nghiêm trọng, thần hồn không thể rời khỏi thân thể quá lâu.
Nếu không, không có thần hồn làm dịu và khống chế, thân thể sẽ hoàn toàn tử vong.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn lại nhìn vào bên trong.
Kinh mạch trong cơ thể, huyệt khiếu vân vân, đều bị xé rách nghiêm trọng, từng miệng vết thương, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn lại cẩn thận hồi tưởng lại một màn lúc trước ở ngoài kiếm trận.
Khi hắn dùng vũ lực phá trận, thúc dục vòng xoáy lôi điện màu đen trong cơ thể, ẩn núp ở dưới quần áo, đợi kiếm khí và kiếm quang trong kiếm trận chém về phía hắn, đều bị hắn hấp thu vào thân thể...
Sau đó, lại do vòng xoáy lôi điện màu đen dung hợp.
Cuối cùng, đột nhiên bộc phát ra!
Lúc đó, không chỉ tiêu hao nội lực, mà còn tiêu hao lượng lớn hồn lực.
Thân thể và thần hồn, đều phải thừa nhận cỗ lực lượng khủng bố kia.
Cho nên, thân thể bị thương nặng, thần hồn tuyệt đối không thể nào tránh được.
Chờ đã!
Hắn cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu hấp thu lực lượng kiếm trận, đến lúc bộc phát ra ngoài.
Khi lực lượng hấp thu của hắn bộc phát, hắn hình như choáng váng một chút, hoàn toàn không nhớ rõ một màn xảy ra kế tiếp.
Cho đến khi hắn bị thương nặng, sắp hôn mê, não mới tỉnh táo.
Một khắc kia, là bởi vì lực lượng bộc phát quá cường đại, cho nên, thần hồn của hắn không chịu nổi, đột nhiên lâm vào hôn mê mấy giây sao?
Nhưng mặc dù như vậy, thần hồn của hắn cũng không thể nào bình yên vô sự.
Chẳng lẽ là Lôi Linh Căn bảo vệ hắn?
Hoặc là, trên người hắn có bảo vật khác, bảo vệ thần hồn của hắn?
Suy nghĩ đây, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía nhẫn trữ vật.
Đột nhiên, hắn nhìn về phía cây bí ẩn.
Linh dược trồng ở gần cây nhỏ kia, đều sinh trưởng cực kỳ tươi tốt.
Nguyệt tỷ tỷ lúc trước nói, thần hồn của Hoa Cốt, càng ngày càng cường đại.
Chẳng lẽ cây tiểu thụ này đến từ không gian thượng cổ, có công hiệu tẩm bổ thiên địa vạn vật, bao bọc bảo hộ thần hồn?
Lạc Thanh Chu lại suy nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên đầu bỗng nhói đau.
Không thể suy nghĩ lung tung nữa.
Thân thể bị thương nặng, không ngừng hấp thu lực lượng từ thần hồn bổ sung rồi chữa trị.
Bây giờ hắn cần phải nghỉ ngơi, không thể tiêu hao năng lượng thần hồn nữa.
Cái gì tàn phế với không tàn phế, sống sót trước mới là quan trọng nhất!
Hắn lập tức nhắm hai mắt lại, xua đi suy nghĩ hỗn độn trong đầu, ép buộc mình ngủ say.
Tử Hà tiên tử và La Thường thấy hắn ngủ, đều yên lặng đi ra cách đó không xa, chán nản than thở.
Lưu Ly đứng bên cạnh, nhìn bầu trời đầy sao trong đêm tối, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Du Ngư Ngư ở trong kiếm trận bị một ít thương tích, lúc này cũng nằm trên mặt đất ngủ say.
Mà thiếu nữ Bạch Vi Nhi kia, một mình đi tới dưới tàng cây cách đó không xa, ngồi xuống.
Nàng nhìn thoáng qua thiếu niên nằm trên mặt đất cách đó không xa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Con thỏ trắng nhỏ, được nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Đột nhiên, một hư ảnh từ trong cơ thể con thở đi ra, lại chui vào thân thể nàng.
Lông mi nhắm chặt của nàng rung động.
Lúc này, ở một nơi nào đó trên người thể nàng, có một mảnh không gian hỗn độn.
Linh hồn của nàng ngồi nơi đó.
Đột nhiên, một bóng dáng xanh nhạt bay vào...
Một lát sau.
Nàng chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt đối diện, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi bị thương...
Bóng dáng xanh nhạt nhắm hai mắt lại, không nói gì.
Ánh mắt Bạch Vi Nhi kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết của nàng.