Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2308 - Khi nhục Nguyệt tỷ tỷ, tuyệt thế bảo kiếm trong kiếm (4)




Kiếm khí màu tím từ chỗ hắn vừa rồi đứng bắn nhanh qua, lập tức bay lên sườn núi xa xa.

Oanh!

Một tảng đá khổng lồ trực tiếp bị chém thành hai nửa, lăn xuống sườn núi.

Lạc Thanh Chu thấy uy lực này, hoảng sợ không thôi.

Hắn cuống quít lại nhìn về phía bên trong mộ kiếm.

Lưu Ly tránh né không kịp, trên cánh tay trúng một đạo kiếm khí, trong nháy mắt lưu lại một vết máu thật sâu trên cánh tay nàng.

Nếu không phải La Thường ở một bên đúng lúc dùng pháp bảo ngăn cản một chút, có lẽ toàn bộ cánh tay của nàng đều đã bị cắt xuống.

Suy nghĩ có thể là Nguyệt tỷ tỷ bị thương, trong lòng Lạc Thanh Chu trở nên khẩn trương.

A!

Trên nắm đấm của hắn đột nhiên sáng lên một đạo quyền mang, hung hăng nện vào màn hào quang.

- Mạng ta kết thúc rồi!

Trong màn hào quang mộ kiếm, lão giả Bồng Lai Tiên Đảo kia đột nhiên kêu rên một tiếng.

Hắn từ bỏ việc tìm hiểu kiếm trận, chuẩn bị chờ chết.

Những người khác bên cạnh nghe vậy, cuống quít nói:

- Tôn tiền bối, ngài không thể từ bỏ được! Ngài chính là người có trình độ trận pháp cao nhất trong tam đại tiên tông, nếu ngài buông bỏ, hôm nay chúng ta đều phải chết ở đây.

Mấy người Bồng Lai Tiên Đảo, cũng cuống quít khuyên bảo.

- Sư bá, chúng ta sẽ bảo vệ ngài, ngài nhanh chóng tiếp tục giải trận, ngài nhất định có thể.

- Sư huynh, tiếp tục đi! Ngươi chắc chắn sẽ có cách.

Những người khác cũng cuống quít khuyên nhủ.

Kiếm khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhanh, hơn nữa uy lực thật lớn.

Họ đã gần như không thể chịu đựng được.

Lại có hai tu luyện giả, trực tiếp bị kiếm khí cắt thành mảnh nhỏ.

Tôn trưởng lão thở dài một tiếng, tuyệt vọng nói:

- Chư vị có điều không biết, trận pháp này là một trong thập đại kiếm trận thượng cổ, mặc dù chỉ còn lại năm thành uy lực, nhưng cũng không phải lão phu có thể hóa giải. Kiếm khí này sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, hơn nữa cuối cùng còn sinh ra kiếm khí phong bạo và lôi kiếm, chúng ta đều sẽ hóa thành tro hết, không ai may mắn thoát khỏi.

Vừa nghe lời này, mọi người đều trầm xuống, sắc mặt trắng bệch.

Vụt!

Đúng lúc này, trong kiếm khí bốn phía bay múa, đột nhiên xuất hiện từng đóa kiếm khí vòng xoáy, xoay tròn rất nhanh.

Đồng thời, từng cỗ lực hút và xé rách thật lớn bắt đầu truyền ra từ trong vòng xoáy.

Bạch! Bạch! Bạch!

Đột nhiên có nhiều kiếm khí lớn hơn, bay lên từ trong mộ kiếm.

Mọi người thầm kêu không ổn.

- A——-.

Một nam tử thanh niên ở Bồng Lai Tiên Đảo đột nhiên bị vòng xoáy kiếm khí hút lảo đảo một chút, trực tiếp bị chém thành mảnh nhỏ.

Từng cỗ kiếm quang càng thêm khủng bố, từ trung tâm mộ kiếm bay ra.

- Mệnh của ta dừng tại đây! Ta sắp chết rồi...

Tôn trưởng lão đứng ở nơi đó không nhúc nhích nữa, giống như đã chấp nhận số mệnh.

Những người khác, cũng đều tuyệt vọng.

Đúng lúc này, cả tòa hào quang đột nhiên lắc lư một chút.

Đồng thời, kiếm quang vốn bắn tới bọn họ, lại đột nhiên xoay hướng, xuyên qua màn hào quang, bắn ra bên ngoài!

Mọi người sửng sốt, đều quay đầu nhìn lại.

Bên ngoài màn hào quang, một thiếu niên đang vung nắm đấm, không ngừng đấm vào màn ánh sáng.

Phanh! Phanh! Phanh!

Một quyền so với một quyền càng hung tợn.

Đồng thời, kiếm khí và kiếm quang trong màn hào quang đều bắn nhanh về phía hắn.

Nhưng quỷ dị là, những kiếm khí và kiếm quang uy lực cực lớn kia, một giây trước khi bắn vào thân thể hắn, lại đột nhiên biến mất không thấy, giống như bị thứ gì đó thôn phệ.

Oanh!

Trên nắm đấm của thiếu niên kia, kim quang bạo xạ, nặng nề nện vào trên màn hào quang!

Toàn bộ bề mặt hào quang, không ngừng chấn động.

Đồng thời, kiếm khí rậm rạp trong màn hào quang đột nhiên đều bị thiếu niên kia hấp dẫn, đều phẫn nộ bắn về phía hắn.

Vô số kiếm khí và kiếm quang màu sắc khác nhau, trong nháy mắt đã bao phủ thanh niên kia ở bên trong.

Còn những người trong màn hào quang vừa rồi chật vật không chịu nổi, kinh hoàng tránh né, giờ phút này đều đứng tại chỗ, không còn bị bất kỳ kiếm quang nào công kích nữa.

Trong cả màn hào quang, bỗng lặng ngắt như tờ, đều yên tĩnh không tiếng động nhìn thân ảnh bên ngoài bị kiếm khí và kiếm quang chói mắt bao phủ...

- Phi Dương...

Tử Hà tiên tử đột nhiên bật khóc:

- Đừng để ý vi sư nữa, ngươi đi... Đi đi...

Oanh!

Nắm đấm kim quang kia lại lần nữa xông qua kiếm khí, nặng nề nện vào màn hào quang.

Thiếu niên kia không ngờ vẫn còn sống.

Mà kiếm khí kiếm quang rậm rạp chằng chịt kia, đột nhiên lại biến mất một cách quỷ dị.

Tranh——-.

Đúng lúc này, giữa mộ kiếm đột nhiên bộc phát ra một tiếng kiếm kêu đinh tai nhức óc!

Lập tức, mười đạo kiếm quang càng thêm thô to đáng sợ, đột nhiên bay lên, mang theo khí tức khủng bố, bay ra ngoài vòng hào quang.

Mọi người cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ này, đều sợ hãi kinh hồn.