Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2307 - Khi nhục Nguyệt tỷ tỷ, tuyệt thế bảo kiếm trong kiếm (3)




Tử Hà tiên tử: Cuối cùng toàn bộ đều là tuyệt thế bảo kiếm tốt nhất, mọi người không muốn chia, đều muốn cướp đi toàn bộ

Dương Dương: OK, đồ nhi rất nhanh sẽ qua đó

Tử Hà tiên tử: Ok!

La Thường ở một bên nghi hoặc nói:

- Ok là gì vậy?

Tử Hà tiên tử nói:

- Ta cũng không biết.

La Thường hơi nhíu mày, nói:

- Tử Hà, không bằng ngươi kêu Phi Dương nghĩ biện pháp đi tìm Trang tiền bối bọn họ, có lẽ bọn họ có biện pháp tới đây phá trận.

Tử Hà tiên tử thở dài một hơi, nói:

- Từ tình huống lúc trước mà xem, Sư thúc tổ và Lạc tiền bối hẳn đã bị trọng thương, có lẽ còn đang trốn ở nơi nào đó dưỡng thương. Mặc dù họ đến, có lẽ không có cách nào, ngược lại sẽ rất nguy hiểm.

Bạch.

Đúng lúc này, bên trong mộ kiếm đột nhiên xuất hiện rất nhiều kiếm khí màu sắc khác nhau.

Từng luồng kiếm khí tung hoành đan xen, đột nhiên bắn về phía mọi người!

- Mọi người cẩn thận.

Mọi người cuống quít tránh né, hoặc lấy vũ khí ra ngăn cản.

Có người không cẩn thận trúng một đạo kiếm khí, trên cánh tay lập tức xuất hiện một vết kiếm sâu có thể thấy được cả xương bên trong.

- Kiếm trận thật lợi hại.

Tôn trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo, vừa trốn kiếm khí bay tới, vừa tiếp tục khổ sở tìm cách phá trận.

Mà lúc này.

Lạc Thanh Chu đã trở về.

Sơn cốc ở đây không có bất kỳ thu hoạch nào.

Vừa rồi đi được mấy dặm, đã gặp phải hai con độc xà và ba con yêu thú, thực lực đều vô cùng cường đại, vô cùng giảo hoạt.

Hơn nữa hắn lo lắng sư phụ bị nhốt ở trong mộ kiếm.

Nếu Nguyệt tỷ tỷ cũng ở bên trong, vậy hắn càng phải mau chóng trở về.

Chít chít! Chít chít!

Đúng lúc này, trong trữ vật giới đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai kinh hoảng của con tiểu Hỏa Hồ kia.

Bởi vì là thần hồn tương liên, loại âm thanh này đương nhiên chỉ có hắn mới có thể nghe được.

- Chuyện gì vậy? Tiểu Hỏa Hồ lại bị Đại Bảo và Nhị Bảo ức hiếp?

Lạc Thanh Chu thầm nghi hoặc, lập tức nhìn về phía trữ vật giới.

Trong đó ngoại trừ Đại Bảo và Nhị Bảo, hẳn không có cái gì có thể khiến tiểu Hỏa Hồ hung hãn phát ra loại âm thanh này chứ?

Hả?

Hoặc có lẽ là Cốt Hoa thức dậy gọi hắn.

Chít chít! Chí chít!

Trên thảo nguyên, tiểu Hỏa Hồ đang khập khiễng bước đi, vừa chạy vừa kinh hoảng kêu lên.

Ở phía sau nó, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đang chạy.

Thì ra lại là Đại Bảo và Nhị Bảo ức hiếp nó.

Nể tình nó lập công hôm nay, Lạc Thanh Chu lại ném mấy hoa quả tới, nói:

- Đại Bảo Nhị Bảo, không quậy nữa.

Oanh!

Đúng lúc này, mộ kiếm phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.

Lập tức, toàn bộ sơn cốc bị chấn động.

Lạc Thanh Chu ngạc nhiên, không có thời gian quản chuyện trong nhẫn trữ vật, thân ảnh chợt lóe, lướt tới về phía đó.

Mà lúc này.

Trong trữ vật giới, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đang hốt hoảng vừa chạy trốn, vừa quay đầu nhìn về phía sau.

Vừa rồi hai tỷ muội nhà thỏ nhìn thấy một con thỏ trắng mới tới, vì thế gọi tiểu Hỏa Hồ tới, muốn diễu võ dương oai ở trước mặt con thỏ trắng mới tới kia một phen, lập uy trước, kết quả...

Một lát sau.

Con thỏ cái mới đến, tắm trong bầu trời xanh và những đám mây trắng, yên tĩnh kiêu ngạo đứng trên sườn đồi.

Đại Bảo và Nhị Bảo, cùng với Tiểu Hỏa Hồ, ngoan ngoãn đứng ở phía sau nàng, cúi cái đầu cao ngạo của mình, lạnh run.

Khi Lạc Thanh Chu nhanh chóng đi tới mộ kiếm.

Trong mộ kiếm là bão kiếm cuồn cuộn, vô số kiếm khí đáng sợ tung hoành bên trong, hoá thành một tầng kiếm khí rộng lớn, tựa hồ muốn nuốt toàn bộ mọi người ở bên trong.

Mà lúc này, cao thủ các phái bị nhốt bên trong, ai nấy đều chật vật không chịu nổi.

Trong tòa thượng cổ kiếm trận này, mặc cho bọn họ có thủ đoạn thông thiên đến đâu, giờ phút này cũng không phát huy ra một nửa thực lực, chỉ có thể nhanh chóng né tránh khắp nơi, hoặc không ngừng lấy ra pháp bảo phòng ngự trên người.

Nhưng, uy lực của thượng cổ kiếm trận lại càng lúc càng lớn, kiếm khí cũng càng ngày càng nhiều.

Trong đó có một đôi nam nữ, có lẽ tránh né không kịp, pháp bảo trước người lại đột nhiên hư hại, trực tiếp bị hai kiếm khí thanh sắc xuyên thủng ngực, hơi dừng lại, lại có mấy trăm kiếm khí xuyên qua trên người bọn họ.

Hai người lập tức bị kiếm trận xoắn thành từng cục thịt, rơi xuống đất.

Lạc Thanh Chu âm thầm kinh hãi, cuống quít lướt tới trước kiếm trận, đưa tay bắt lấy Tử Hà tiên ử đang ở màn hào quang.

Phốc!

Ai ngờ tay hắn chạm vào màn hào quang, đột nhiên lại bị bắn trở về.

Đồng thời, kiếm khí bên trong đột nhiên xuyên qua màn hào quang, bắn nhanh về phía hắn.

Lạc Thanh Chu thấy cao thủ bên trong đều chật vật, sao dám ngang nhiên tiếp đón, thân ảnh cuống quít chợt lóe, tránh né qua một bên.

Vụt!