Tôn trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo kia đột nhiên thất thanh hô lên:
- Mười đạo kiếm hồn không ngờ đều đi ra! Thiếu niên kia, nguy hiểm.
Oanh!
Mười đạo kiếm quang đáng sợ kia, vừa rồi bay đến màn hào quang, thiếu niên bên ngoài hào quang kia, hoàn toàn không hề có ý định tránh né, lập tức vung tay lên đánh ra một đạo kiếm quang lớn hơn.
Kiếm quang năm màu sặc sỡ do vô số kiếm khí rậm rạp và kiếm quang ngưng tụ ra.
Xung quanh đạo kiếm quang kia còn mang theo rất nhiều vòng xoáy kiếm khí cấp tốc xoay tròn.
- Chết tiệt!
Tôn trưởng lão thấy một màn này, đột nhiên trợn tròn hai mắt nhịn không được chửi bậy một câu.
Giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, hắn lại trực tiếp nhảy dựng lên!
Oanh!
Mười đạo kiếm quang hung hăng va chạm với đạo kiếm quang màu sắc khổng lồ kia.
Tiếng vang to lớn và sóng khí, xen lẫn âm thanh run rẩy khó tin của Tôn trưởng lão kia:
- Thiếu niên kia không ngờ lại hấp thu toàn bộ kiếm khí và kiếm quang vừa rồi phóng thích ra, sau đó dung hợp lại thành một, rồi bộc phát ra.
Oanh!
Lực lượng khổng lồ trong lập tức nổ tung trên màn hào quang!
Hào quang cường đại của tòa kiếm trận này đột nhiên kêu một tiếng, vỡ vụn!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Sóng khí như thuỷ triều, bao trùm về bốn phương tám hướng, rất nhiều tảng đá cách đó không xa đều bị bắn thẳng ra ngoài.
Mọi người trong kiếm trận, mặc dù có vòng bảo hộ và bảo vật hộ thể, nhưng cũng bị thổi ngã trái ngã phải, đứng không vững.
Một lúc lâu sau đó.
Sóng khí nổ tung, mới dần dần biến mất.
Cả mộ kiếm, rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Mọi người vẫn ngây ngốc tại chỗ như trước, giống như không thể tin được mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Kiếm trận bị phá...
Tất cả bọn họ đều sống sót...
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên kia toàn thân đẫm máu, da thịt toàn thân nứt toác, từng cỗ máu tươi tràn ra bên ngoài, giống như toàn bộ thân thể đã bị xé rách...
- Phi Dương!
Tử Hà tiên tử mặt đầy nước mắt vọt ra, ôm lấy cơ thể sắp ngã xuống kia.
La Thường và Lưu Ly cũng lập tức chạy tới.
Tất cả mọi người đều phức tạp vây quanh, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của thiếu niên trước mắt, đều trầm mặc xuống.
Thiếu niên này không chỉ da thịt toàn thân nứt ra, kinh mạch trong cơ thể hình như cũng bị xé rách toàn bộ, thậm chí là lục phủ ngũ tạng, đều bị thương nặng...
- Phi Dương...
Tử Hà tiên tử mặt đầy nước mắt, run giọng nói:
- Sư phụ. Sư phụ xin lỗi ngươi... Ngươi tội gì phải đến cứu sư phụ...
- Nguyệt... Nguyệt tỷ tỷ...
Lạc Thanh Chu lẩm bẩm nói một câu, mí mắt càng ngày càng nặng nề, dần dần rơi vào hôn mê.
Tiếng khóc của Tử Hà tiên tử đột nhiên ngừng lại, lập tức lại khóc nói:
- La di, hắn… hắn gọi ta là Hà tỷ tỷ... Hu hu hu...
La Thường: - ...
Trong con mắt lạnh như băng của thiếu nữ váy trắng đứng ở phía sau La Thường, lộ ra một gợn sóng.
- Nhanh lên! Mau đặt hắn xuống! Vẫn còn cứu được! Vẫn còn cứu được.
Lúc này, lão giả Bồng Lai Tiên Đảo kia đột nhiên chen tới, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội màu đỏ.
Lập tức lại nói:
- Ai có Thiên Chi Linh Cao! Mau lấy ra.
Lúc này, một lão giả áo xanh khác, lập tức lấy một bình sứ từ trong ngực ra, nói:
- Tôn huynh, chỗ lão phu vừa hay có sẵn.
Lúc này, lại một nữ tử lấy ra một bình đan dược, nói:
- Đây là Đại Hoàn Đan ta lấy được ở Cửu Thiên Dao Đài, cho hắn thử xem...
- Chỗ ta cũng có thuốc mỡ mua từ Cửu Thiên Dao Đài.
Mọi người xung quanh đều nhao nhao lấy ra dược vật mình cất giấu.
Nếu không phải thiếu niên này hấp dẫn công kích của kiếm trận, giải trừ trận pháp, bây giờ bọn họ chỉ sợ đã chết ở bên trong từ lâu.
Thiếu niên này cứu bọn họ, kéo bọn họ từ Quỷ Môn Quan trở về.
Nếu như có thể cứu thiếu niên này, bọn họ đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Tôn trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo lập tức kích phát ngọc bội màu đỏ trong tay, một màn hồng quang ôn hòa nhanh chóng bao phủ thân thể Lạc Thanh Chu.
Máu tươi đang tràn ra bên ngoài từ miệng vết thương, lập tức từ từ ngừng lại...
Lạc Thanh Chu mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi rói.
Hắn tắm trong ánh mặt trời ấm áp, nằm trên bãi cỏ xanh mướt với Nguyệt tỷ tỷ, nhẹ giọng nói chuyện, nhìn mây bay trên bầu trời, thật hạnh phúc.
- Nguyệt tỷ tỷ...
Hắn đột nhiên nhịn không được, nghiêng người, hôn Nguyệt tỷ tỷ một cái.
Nguyệt tỷ tỷ bỗng cứng đờ, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn hắn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt phản chiếu hình ảnh của đối phương.
Im lặng trong nhất thời dài.
Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người đè nàng ở phía dưới...
- Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn...
Nguyệt tỷ tỷ đột nhiên lên tiếng:
- Trong nhà ngươi có bao nhiêu nương tử?