Lúc này, con thỏ trắng đang nhắm mắt, lại đột nhiên mở mắt ra, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, thậm chí còn nhào tới cắn tay hắn.
Bốp!
Lạc Thanh Chu trực tiếp cho nó một cái tát, nói:
- Vật nhỏ, im lặng một chút, nếu không ta nấu ngươi lên giờ.
Lạc Thanh Chu kiểm tra nó một cách cẩn thận.
May mắn thay, đó là một con thỏ cái.
Sau khi thỏ cái bị hắn mạnh mẽ kiểm tra giới tính, lập tức lại nhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn, giả chết hoặc hôn mê gì đó.
- Không ngờ lại rất biết giả vờ nha.
Lạc Thanh Chu chửi bới một câu, đặt nó cùng một chỗ với Đại Bảo Nhị Bảo.
Đồng thời dặn dò Đại Bảo Nhị Bảo và tiểu Hỏa Hồ bên trong, để cho chúng nó không ăn thịt con thỏ trắng nhỏ này, hắn còn muốn tặng người ta.
Lần trước bỏ vào một con thỏ xám nhỏ, liền biến mất không thấy, có lẽ là tiểu Hỏa Hồ thèm ăn.
Khó trách khoảng thời gian đó, Đại Bảo và Nhị Bảo thường xuyên đuổi đánh Tiểu Hỏa Hồ.
- Đã đến lúc đi hái thuốc rồi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía mộ kiếm bên kia, không dám trì hoãn nữa, trực tiếp đi tới.
Tại thời điểm này.
Đám người Tử Hà tiên tử bị nhốt trong lồng sáng mộ kiếm, đang ủ rũ tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh, từ góc đường đi ra, dần đến phía bên này.
- A, có người tới rồi.
- Chẳng lẽ đệ tử tông ta nhận được tin tức, đến nghĩ biện pháp cứu chúng ta?
Người bên trong lập tức kích động.
Lúc này, Tử Hà tiên tử lập tức vui vẻ nói:
- Là ái đồ của ta! Hắn đến để cứu ta.
Lúc này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.
- Là thiếu niên có một chân với sư thúc nhà hắn...
- Hình như là đệ tử của lão Trang, thiếu niên này không chỉ có một chân với sư thúc nhà hắn, quan hệ với sư phụ nhà hắn, hình như cũng không rõ ràng, không đứng đắn. Nhìn, nữ tử mặc váy đỏ bên kia, chính là sư phụ của thiếu niên kia, vừa rồi hai người còn ôm nhau ngủ...
- Chậc chậc, nữ tử kia trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, khó trách thiếu niên kia lại khi sư diệt tổ...
Nghe mọi người nghị luận lung tung, Tử Hà tiên tử làm lơ, vội vàng ở bên trong vẫy tay nói:
- Phi Dương! Ở đây! Phi Dương.
La Thường ở một bên thở dài nói:
- Ngay cả Tôn tiền bối am hiểu phá trận nhất ở Bồng Lai Tiên Đảo cũng bị nhốt ở nơi này, mặc dù Phi Dương tới, có lẽ cũng không có kết quả.
Tử Hà tiên tử vẫn vẫy tay gọi:
- Phi Dương! Ở đây! Phi Dương, ơ... Đồ nhi yêu dấu! Ngươi đi đâu vậy?
- Nghiệt đồ! Ngươi quay lại đây cho ta.
La Thường thấy cách nói chuyện của nàng dần dần không đúng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện thiếu niên kia trực tiếp đi ngang qua màn hào quang, hoàn toàn không hề nhìn tới nơi này một cái, rất nhanh đã rời đi.
Mọi người: - ...
Tử Hà tiên tử đang giơ tay lên, lại cứng ngắc vài giây, chậm rãi buông xuống, vẻ mặt đờ đẫn.
La Thường đành phải thấp giọng an ủi nói:
- Tử Hà, có phải mắt Phi Dương bị cận thị nên không nhìn thấy chúng ta?
Tử Hà tiên tử: - ...
Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người nàng đột nhiên rung lên.
Nàng vội vàng lấy ra, nhìn về phía tin nhắn phía trên: 【 Sư phụ, ngài ở đâu? Đồ nhi tìm khắp sơn cốc, cũng không thấy người 】
Tử Hà tiên tử sửng sốt, nhìn về phía lồng ánh sáng trước mặt.
La Thường cũng tiến lại gần nhìn thoáng qua tin nhắn, lập tức phản ứng lại:
- Tử Hà, màn hào quang này có thể chỉ cho bên trong nhìn ra ngoài chứ không cho bên ngoài nhìn vào trong.
Tử Hà tiên tử lập tức gật đầu:
- Có lẽ vậy.
Nàng vội vàng trả lời: 【 Ái đồ, vi sư ở chỗ mộ kiếm, vi sư vừa rồi đã nhìn thấy ngươi, ngươi mau trở về. Nơi này có trận pháp bao phủ, ngươi có lẽ không nhìn thấy chúng ta, nhưng trong mộ kiếm rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều lấy được tuyệt thế bảo kiếm, còn có mấy thanh, ngươi kịp thời tới phá trận, chắc chắn có thể lấy được 】
Dương Dương: 【 Sư phụ chờ một chút, đệ tử đi hái linh dược sẽ đi qua 】
Khoé môi Tử Hà tiên tử giật giật: 【 Nghiệt đồ! Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy vi sư đúng không? 】
Dương Dương: 【 Không có, khi đệ tử đi qua mộ kiếm, nơi đó không có gì cả, ngay cả chút thanh kiếm nát bét cũng không nhìn thấy, hơn nữa không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào 】
La Thường ở một bên nhìn thoáng qua tin nhắn, nói: 【 Phi Dương hẳn là nói thật, chúng ta ở chỗ này, căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào bên ngoài. 】 .
Tử Hà tiên tử lúc này mới tức giận: 【 Ái đồ, quay về sớm một chút, tất cả mọi người đều cướp được tuyệt thế bảo kiếm, ngươi không có ở đây, vi sư cũng ngại cướp giúp ngươi 】
Dương Dương: 【 Sư phụ trước đây không phải còn nói, mỗi người đều có thể chia nhau sao? Tại sao lại bắt đầu cướp rồi? 】