Oanh!
Toàn bộ tòa tháp khổng lồ, đột nhiên bắt đầu sụp đổ.
- Chạy đi!
Tử Hà tiên tử lập tức ôm Lạc Thanh Chu, bóng hồng chợt lóe, xông ra ngoài.
Những người khác hoảng loạn theo sau.
Nhưng, ngọn tháp quá lớn, sụp đổ quá nhanh, bên ngoài lại có sấm sét rậm rạp giáng xuống.
Mấy người vừa rồi chạy ra ngoài, lập tức đã bị các mảnh vụn của ngọn tháp sụp đổ đè ở phía dưới.
Mặt đất “oanh” một tiếng, thế nhưng cũng theo đó sụp đổ xuống.
Mà lúc này.
Trên bầu trời, vẫn còn rất nhiều sấm sét, gầm gừ nhào xuống.
Lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên truyền ra từ đống đổ nát của ngọn tháp khổng lồ:
- Công Tôn Nghiêm! Ngươi tự tiện dùng vũ lực phá trận, dẫn thiên lôi tới, nếu đồ nhi của lão phu xảy ra chuyện, Bồng Lai Tiên Đảo ta không tha cho ngươi.
Lập tức, âm thanh ủy khuất nghiêm túc của Công Tôn Nghiêm vang lên từ trong đống phế tích:
- Ninh huynh, người của Cửu Thiên Dao Đài cũng dùng linh bảo cưỡng ép phá trận...
Âm thanh già nua kia cười lạnh nói:
- Lão phu chỉ thấy ngươi động thủ! Thượng cổ Cửu Long Đế Vương trận kia cường đại như thế nào, mặc dù chỉ còn lại ba thành uy lực, làm sao có thể bị bài trừ đơn giản như vậy? Ngươi tưởng ta là thằng ngốc hả.
Tại thời điểm này, một giọng nói già nua, hoảng loạn vang lên:
- Hỏng bét, không thể di chuyển! Tất cả chúng ta hình như đều bị lâm vào đại trận. Không có trăm năm tiêu hao, chỉ sợ không ra được...
- Công Tôn Nghiêm! Lão phu muốn giết chết ngươi.
- Tiền bối, là người của Cửu Thiên Dao Đài trước...
- Lão phu muốn giết ngươi.
Lúc mấy người đang tranh cãi trong đống đổ nát, lôi điện trên bầu trời vẫn hung dữ đánh xuống, giống như muốn xuyên thủng cả mặt đất.
Đồng thời, trên phế thích của ngọn tháp, đột nhiên xuất hiện một vòng kim quang chói mắt.
Vòng kim quang kia chậm rãi xoay tròn, phía trên đột nhiên lại xuất hiện chín con rồng vàng khổng lồ, đầu đuôi nối liền nhau, giương nanh múa vuốt, vây quanh phế tích của cả tòa tháp.
Oanh!
Đột nhiên lôi điện đánh ra tiếng nổ lớn.
Toàn bộ mặt đất lần nữa sụp đổ xuống, mặt đất trong phạm vi trăm dặm, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Lôi điện trên trời lại đánh một lát, rồi mới dần dần dừng lại.
Trên mặt đất mà lôi điện chiếu sáng, lại xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, sâu không thấy đáy.
Lại qua một lát nữa.
Sấm sét trên bầu trời cuối cùng cũng tan biến.
Toàn bộ thiên địa, đột nhiên yên tĩnh như chết.
Lạc Thanh Chu vẫn được Tử Hà tiên tử ôm vào trong ngực.
Mấy người đang nhanh chóng rơi xuống, không biết rơi xuống nơi nào.
Đồng thời, giống như có một lực lượng đáng sợ, cố định bọn họ, khiến bọn họ không có cách nào nhúc nhích, ngay cả nội lực và hồn lực trong cơ thể cũng không thể nào sử dụng được.
Bên tai, trong đầu, trong thần hồn, giống như đều vang lên từng tiếng long ngâm đáng sợ.
Hơi thở của cái chết bao phủ.
Giờ khắc này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thậm chí ngay cả trái tim trong cơ thể cũng dừng đập, không hề nhảy lên.
- Phi Dương, trước khi chết, vi sư có một bí mật muốn nói cho ngươi.
Tử Hà tiên tử đột nhiên tuyệt vọng mở miệng.
Ánh mắt của những người khác bên cạnh đều nhìn về phía thầy trò có quan hệ kỳ lạ này.
Lạc Thanh Chu lập tức nhắm mắt lại nói:
- Sư phụ, ngươi đừng nói, ta không muốn biết.
Tử Hà tiên tử thở dài một hơi, tự mình nói:
- Thật ra căn cứ vào môn quy bái sư của tông môn, ngươi căn bản không phải đệ tử của ta. Ta thân là tông chủ, khi thu đệ tử, quy củ nghiêm khắc nhất, nhưng ngươi cũng không có tuân thủ. Cho nên, nghiêm túc mà nói, chúng ta cũng không có quan hệ sư đồ...
- Sau đó thì sao? Tử Hà, ngươi muốn nói cái gì thì mau nói, dù sao chúng ta cũng sắp chết.
La Thường đột nhiên ở phía sau thúc giục.
Mặc dù sắp chết, ngọn lửa bát quái trong ngực cũng đang hừng hực thiêu đốt.
Tử Hà tiên tử rất nghiêm túc nhìn về phía đồ nhi trong ngực, nói:
- Phi Dương, nhìn ta, ta muốn nói là… Dù sao nơi này cũng không có người khác, dù sao chúng ta cũng không ra được, vi sư cũng không có gì phải thẹn thùng... Thật ra, vi sư... Ừm... Ừm...
- Tử Hà, có thể đừng ừ nữa hay không, mau nói đi.
Lúc này, âm thầm cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng thúc giục của Trang Chi Nghiêm.
Mọi người: - ...
Tử Hà tiên tử lập tức cứng đờ, cuống quít nói:
- Sư thúc tổ, sao ngài cũng ở chỗ này? Ngài không sao chứ?
Trang Chi Nghiêm nói:
- Không sao, ngươi mau nói bí mật của ngươi ra đi, coi như lão phu không có ở đây.
- Trang huynh, thì ra mấy người này là đệ tử Đại Viêm ngươi sao?
- Trang Chi Nghiêm? Ngươi cũng ở đây à?
- Trang lão đệ, vừa rồi có phải ngươi bị đám người của Phiêu Miểu Tiên Tông đuổi giết đúng không? Lão phu hình như đã nhìn thấy ngươi.
- Tất cả mọi người đừng nói chuyện, nghe nữ tử kia chuẩn bị nói bí mật.