Đột nhiên, âm thầm xung quanh, những âm thanh khác thay nhau vang lên.
Tử Hà tiên tử: - ...
Rơi xuống.
Tiếp tục rơi đi.
Bốn phía đột nhiên im lặng, dường như đang chờ đợi bí mật của ai đó.
Giữa sư đồ à.
Chậc chậc...
Tử Hà tiên tử giả chết mấy chục giây, đột nhiên nhìn ái đồ trong ngực, sắc mặt lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
- Phi Dương, vậy vi sư nói nha.
Lạc Thanh Chu đột nhiên có dự cảm không lành.
Không đợi hắn mở miệng ngăn cản.
Tử Hà tiên tử đã lớn tiếng nói:
- Nghiệt đồ, thật ra tình yêu loạn luân giữa ngươi và sư thúc nhà ngươi, vi sư đã biết từ lâu.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Mỗi lần ngươi tiến vào động phủ của sư thúc của ngươi, vi sư đều biết.
Trên mặt Tử Hà tiên tử lộ ra vẻ gây họa cười trên nỗi đau của người khác, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng ngắc:
- Sư phụ, đừng, đừng nói nữa...
Tử Hà tiên tử nói tiếp:
- Hừ, nếu không phải niệm tình các phương diện khác ngươi cũng không tệ lắm, vi sư đã dùng một chưởng đánh chết ngươi rồi! Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ngươi ngay cả sư thúc cũng không buông tha? Cầm thú!
Lúc này, những người khác xung quanh, đều bắt đầu nghị luận.
- Thì ra là bí mật này, ta còn tưởng... Thật không thú vị.
- Mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng thật kỳ quái. Thiếu niên kia không ngờ có một chân với sư thúc nhà hắn? Sư thúc nhà hắn không phải là lão đầu nào chứ?
- Nhìn sư phụ hắn trẻ tuổi như vậy, có lẽ tuổi của sư thúc hắn cũng không lớn. Dù sao tình yêu giữa hai nam nhân, cũng không phải quá kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ chuyện này cũng có chút ghê tởm.
- Nam nam yêu nhau thì sao? Nam nam yêu nhau có làm phiền đến mồ mả tổ tiên nhà ngươi không? Tình yêu giữa hai nam nhân mới là thuần khiết nhất, sạch sẽ nhất.
- Cái kia... Quấy rầy mọi người một chút, tiểu muội muội muốn biết, nam nam yêu nhau, ai phụ trách mang thai sinh tiểu hài? Là thiếu niên này? Hay lão đầu kia?
Lạc Thanh Chu: - ...
Tử Hà tiên tử: - ...
Trang Chi Nghiêm thật sự nghe không nổi nữa, vội vàng giải thích:
- Sư thúc của tiểu tử kia là một nữ tử, nữ tử trẻ tuổi, rất xinh đẹp.
Lúc này, La Thường mang theo vẻ khiếp sợ, cũng đột nhiên theo bản năng thêm một câu:
- Hơn nữa rất hung dữ, rất bá đạo.
Mọi người lại nghị luận.
- Thì ra là một nữ tử, cái này khó trách.
- Đã là nữ tử, đây không phải là chuyện bình thường của con người, bình thường yêu nhau sao? Người tu đạo chúng ta, sao lại bởi vì chút quy củ thế tục kia mà bó tay bó chân?
- Đúng vậy! Cái tên Tử Hà kia, uổng công ngươi còn là chủ của một tông. Người ta yêu nhau bình thường, liên quan đến ngươi chứ? Ngươi phàn nàn gì? Hâm mộ hay ghen tị đấy?
- Thiếu niên, lão phu ủng hộ ngươi! Dám yêu dám hận, mới là nam nhi! Đừng nói sư thúc, cho dù là sư phụ, chỉ cần ngươi thích, cứ việc theo đuổi! Sống vì mình, hướng tới tự do, có thể tiêu sái tự tại, đi xa hơn.
- Tiểu tử, lão phu cũng ủng hộ ngươi! Đừng nghe sư phụ ngươi nói nhảm, nàng rõ ràng không chiếm được ngươi nên hâm mộ ghen tị, cố ý chỉnh ngươi đấy. Cùng lắm thì ngươi cũng thu nàng là được! Miễn là ngươi có sức mạnh, sợ cái quái gì.
- Lão Trang, tông môn nhà ngươi sao lại có một Tông chủ cứng nhắc quá đáng như vậy? Những đệ tử tông môn các ngươi, có lẽ đều không thể chịu được nàng. Nam nữ người ta yêu nhau bình thường, nàng lại còn cho rằng bắt được nhược điểm của người ta, còn muốn một chưởng giết hắn, chẳng lẽ là có bệnh sao?
- Trang lão đệ, nếu lão phu không nhớ nhầm, có phải ngươi cũng có một chân với sư thúc nhà ngươi đúng không? Ngươi không thể chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn chứ?
- Trang huynh, ngươi chết chưa? Sao không hé răng nói một tiếng nào vậy?
Trang Chi Nghiêm rốt cục không có cách nào giả chết nữa, chỉ đành mở miệng nói:
- Tử Hà, đây là ngươi không đúng. Phi Dương là thiên tài trăm năm hiếm thấy của Lăng Tiêu Tông ta, Thanh Trúc cũng là Phong chủ ưu tú nhất của Lăng Tiêu tông ta, người ta thật lòng yêu nhau, ngươi đáng lẽ ra phải nên tác hợp, mà không phải ngăn cản đe dọa như vậy. Chúng ta là người tu luyện, không phải là những Nho gia tư tưởng cứng nhắc kia, ngươi không thể vì bản thân có thể cả đời không yêu ai, mà cũng muốn Thanh Trúc người ta lẻ loi cả đời được.
Lập tức lại nói:
- Phi Dương, đừng sợ sư phụ ngươi, lão tổ cũng ủng hộ ngươi.
Tử Hà tiên tử không dám lên tiếng nữa.
Lạc Thanh Chu tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà mình một cái, tựa hồ đột nhiên hiểu được cái gì.
Giữa hắn và sư thúc, vốn vẫn không có cách nào nói ra bên ngoài.
Càng không dám để lão tổ biết.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể cả đời đều phải lén lút như vậy.