Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2273 - Sư phụ đơn thuần, đệ tử tàn bạo (3)




- Phi Dương, vi sư cũng cảm thấy phía sau có hình như không đúng, ngươi cũng đến giúp vi sư xem thử.

Lạc Thanh Chu: - ...

Lưu Ly nhìn trong chốc lát, nói:

- Sư phụ, ngươi mặc Kim Ti Giáp ở bên trong, hẳn sẽ không...

- Nhưng cảm giác không thoải mái, cởi Kim Ti Giáp ra giúp vi sư xem thử...

La Thường vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Dù sao vừa rồi Yêu Phong quá nhiều, hơn nữa gai độc chằng chịt bắn xuống, khó tránh khỏi sẽ bị dính, có lẽ đã rơi vào trên người.

Nàng vừa nói, những người khác cũng đều cảm giác cả người không được tự nhiên, nhịn không được sờ sờ khắp nơi trên người.

Lưu Ly vội vàng nhìn về phía đám người Thạch Thiên, áy náy nói:

- Các vị sư huynh, các ngươi có thể tránh một chút hay không, chúng ta muốn kiểm tra một chút...

- Được!

Thạch Thiên vội vàng đồng ý, mang theo ba nam tử phía sau rời đi.

Hắn nhìn Đường Tâm Nhi một cái.

Đường Tâm Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa.

Lạc Thanh Chu cũng nhìn bọn họ một cái, đột nhiên đi về một hướng khác, sâu trong U cốc.

Lúc này, phương hướng mấy người Thạch Thiên rời đi, là phương hướng bên ngoài U cốc.

Bọn họ sửng sốt một chút, không tiện đổi phương hướng, chỉ đành nhìn về phía Đường Tâm Nhi.

Đường Tâm Nhi đứng tại chỗ một lát.

Đợi Lạc Thanh Chu tiến vào bên trong U Cốc, biến mất không thấy, nàng đi về phía sườn núi, nói:

- Ta đi tiểu tiện một chút.

Chờ nàng đến sườn núi bên kia, nhìn thoáng qua trái phải, lập tức đi về phía sâu U cốc.

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận đi vào trong U cốc, vừa kiếm linh dược xung quanh.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra hai gốc linh dược bình thường, sinh trưởng cùng một chỗ.

Tuy rằng bình thường, nhưng cũng hữu dụng.

Hắn lập tức đi qua, lấy ra cuốc nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đào hai gốc linh dược lên, thu vào túi trữ vât.

Vừa đứng lên, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.

Lập tức, vang lên âm thanh kinh hoảng của Đường Tâm Nhi:

- Rắn! Một con rắn thật lớn!

Lạc Thanh Chu xoay người nhìn lại.

Đường Tâm Nhi khom lưng đứng trong bụi cỏ cách đó không xa, một tay nắm bắp chân, vẻ mặt sợ hãi.

Cách đó không xa phía trước nàng.

Một con rắn lớn toàn thân sặc sỡ, to chừng cánh tay, đuôi vung lên, rất nhanh đã thoát đi.

Đường Tâm Nhi cúi đầu nhìn về phía bắp chân mình, run giọng nói:

- Sở ca ca, tiểu muội hình như... Hình như bị rắn độc cắn...

Lập tức chân nàng mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, điềm đạm đáng thương cầu xin:

- Sở ca ca, có thể đỡ ta trở về không?

Lạc Thanh Chu cất cuốc, đi tới, cúi đầu nhìn lại.

Trên bắp chân mảnh khảnh bao bọc tất trắng của nàng, quả thực xuất hiện dấu răng của rắn độc, đang có máu tươi từ bên trong tràn ra.

- Đau quá...

Bắp chân nàng run rẩy, cắn cắn môi, vén váy lên, chậm rãi cởi vớ trên chân xuống.

Vừa rồi cởi đến đầu gối, nàng đột nhiên lại run rẩy một chút, vẻ mặt thống khổ, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nước mắt lưng tròng cầu khẩn:

- Sở ca ca, có thể giúp tiểu muội cởi... Cởi vớ ra được không? Tiểu muội đau đến mức không còn chút sức lực nào nữa...

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra vẻ do dự, nói:

- Nam nữ thụ thụ...

- Sở ca ca, đã đến lúc này...

Đường Tâm Nhi lau nước mắt, đáng thương nhìn hắn nói:

- Nơi này lại không có người khác, người ta cũng sẽ không trách ngươi...

Nói xong, nàng lại vén váy trắng lên trên một chút, lộ ra đùi trắng như tuyết, run giọng nói:

- Sở ca ca, mau... Mau giúp tiểu muội cởi ra, buộc ở đùi, phòng ngừa... Phòng ngừa nọc độc...

Lạc Thanh Chu không do dự nữa, lập tức cầm lấy vớ trắng của nàng, giúp nàng cẩn thận cởi ra khỏi đầu gối.

- Giày... Giày cũng cởi ra...

Đường Tâm Nhi cắn môi phấn, ngượng ngùng nói.

Lạc Thanh Chu giúp nàng cởi giày, sau đó cởi vớ trắng đang ở cổ chân ra.

Đôi mắt ngập nước của Đường Tâm Nhi nhìn hắn, ngượng ngùng nói:

- Sở ca ca, cảm ơn. Cảm ơn ngươi...

Nói xong, nàng kéo váy trắng, xấu hổ nói:

- Giúp Tâm Nhi. Buộc ở đùi, buộc chặt một chút...

- Ồ!

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhấc váy trắng lên, lại giúp nàng cởi tất trắng trên đùi khác ra.

Khóe miệng Đường Tâm Nhi giật giật, nói:

- Sở. Sở ca ca, ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, giúp nàng cởi giày khác ra, vớ trắng trên chân kia cũng cởi ra toàn bộ.

- Sở ca ca...

Khóe miệng Đường Tâm Nhi nhếch lên, đột nhiên hờn dỗi một tiếng, vươn hai tay ôm lấy hắn, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên miệng hắn.

Lạc Thanh Chu đẩy nàng ra, nhíu mày nói:

- Ngươi làm gì vậy?

Đường Tâm Nhi sửng sốt một chút, cái lưỡi nhỏ đinh hương vừa định vươn ra lại rụt trở về, mị nhãn như tơ (ánh nhìn quyến rũ, mị hoặc) nói:

- Sở ca ca, Tâm nhi, muốn...

- Oanh!

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu liền dùng một quyền đập vào ngực nàng, đôi mắt trợn tròn:

- Tiện nhân! Ngươi dám?