Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2272 - Sư phụ đơn thuần, đệ tử tàn bạo (2)




Lập tức, một đám mây đen kịt từ phía sau sườn núi nhanh chóng bay tới!

- Chuyện gì vậy?

Lúc này, La Thường cũng mang theo đệ tử chạy tới.

Đồng thời, năm đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông cũng đều xuất hiện từ các nơi.

- Chạy đi! Là Thượng Cổ Yêu Phong!

Lúc này, đệ tử dẫn đầu Phiêu Miểu Tiên Tông là Thạch Thiên, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhận ra đám Yêu Phong đáng sợ kia!

Đám Yêu Phong kia tạo thành mây đen bay tới lối vào thượng cổ kia.

Mọi người chỉ đành chạy về phía trong U cốc!

- Còn có một đám nữa.

Lúc này, La Thường quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoảng sợ.

Ông!

Yêu Phong lớn nhỏ rậm rạp chằng chịt, tạo thành hai đám mây đen, nhanh chóng bao phủ về phía bọn họ.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đồng thời, những Yêu Phong kia lại giống như một đám cung tiễn thủ, cái đuôi to lớn đong đưa liên tục, không ngừng bắn ra từng gai độc mang theo chất nhầy màu đen!

Gai độc như mưa tên rơi xuống!

Mọi người đành phải vừa chiến vừa chạy.

Có người đánh ra quyền mang, có người chém ra kiếm quang, có người ném ra phi tiêu.

Gai độc nhanh chóng bị xử sạch.

Những con Yêu Phong kia cũng đã chết rất nhiều.

Nhưng Yêu Phong còn lại, vẫn dũng mãnh không sợ chết vọt tới mọi người.

- Đi chết!

Nam tử tên Thạch Thiên kia, đột nhiên vung kiếm chém ra một đạo kiếm quang thật lớn, trong nháy mắt chém hết đám Yêu Phong còn lại.

Mộng Y ở một bên lập tức khen ngợi:

- Thạch sư huynh quả nhiên không hổ là cao thủ Tông Sư trung kỳ, một kiếm này thật mạnh.

Thạch Thiên cầm kiếm, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Mọi người mau đi vào cốc, những Yêu Phong này có thể vẫn còn đồng bọn.

Mọi người không dám dừng lại, tiếp tục đi về phía cốc.

Bất kỳ sinh vật nào trong không gian thượng cổ, đều có khả năng một nhát trí mạng, đối với thứ bọn họ không biết, đương nhiên sẽ sợ hãi đến cực điểm.

Mọi người lại chạy trốn trong chốc lát, thấy phía sau không có gì khác thường, mới an tâm dừng lại.

Du Ngư Ngư đột nhiên nói:

- Đau quá...

Mọi người quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện mu bàn tay phải của nàng, đã sưng lên rất lớn.

Tử Hà tiên tử lập tức lấy thuốc mỡ giải độc ra, chuẩn bị bôi vào.

Thạch Thiên vội vàng nói:

- Rạch vết thương ra, hút hết nọc độc bên trong trước, mới có thể bôi thuốc.

La Thường lập tức lấy ra con dao sắc bén, đi tới, nói:

- Ngư Ngư, nhịn một chút.

- Oa...

Du Ngư Ngư lập tức quay đầu lại, không dám nhìn.

La Thường hoàn toàn không chút chần chờ, một đao cắt miệng vết thương ra, hai tay thoáng dùng sức, bắt đầu ấn hai bên vết thương.

Từng luồng nọc độc đen sẫm, chảy ra từ miệng vết thương.

Thạch Thiên đi tới, lấy ra một bình dược phấn, nói:

- Dùng của ta đi, đây là ta lấy được từ nội môn, thuốc giải độc do Cửu Thiên Dao Đài luyện chế, hiệu quả rất tốt.

Tử Hà tiên tử vừa định nhận lấy, đột nhiên lại cười nói:

- Đa tạ, vẫn nên dùng của chúng ta thì hơn. Dược phấn này của chúng ta, cũng tốn cái giá lớn để mua từ phường thị dưới trướng Cửu Thiên Dao Đài.

Dứt lời, nàng lấy ra bột thuốc của mình, mở nút chai ra.

Ánh mắt Thạch Thiên lóe lên, thu lại, ôn hoà an ủi nói:

- Tu vi như chúng ta, chỉ cần không phải bị quá nhiều Yêu Phong đâm vào, chỉ cần xử lý nọc độc nhanh, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Mộng Y đi tới, vẻ mặt lấy lòng nói:

- Đa tạ Thạch sư huynh. Vẫn là Thạch sư huynh hiểu biết nhiều, chúng ta căn bản cũng không biết những độc phong kia.

Tại thời điểm này.

Đường Tâm Nhi bên cạnh đột nhiên nói:

- Sở ca ca, ngươi ở trên đó làm cái gì vậy?

Mọi người nghe vậy, quay đầu nhìn lại.

Lạc Thanh Chu đang một mình đứng trên sườn núi, ném thứ gì đó.

- Phi Dương, ngươi đang rắc cái gì thế?

La Thường cũng tò mò hỏi.

Lạc Thanh Chu vừa rắc, vừa nghiêm túc nói:

- Phấn hoa xua đuổi muỗi, là ta mua từ cửa hàng võ giả.

- Phụt.

Vừa nghe lời này, Đường Tâm Nhi nhịn không được nở nụ cười, nói:

- Khó trách có một mùi hương, thì ra là phấn hoa...

Mộng Y tựa hồ cảm thấy mất mặt, cũng nhịn không được cười nhạo nói:

- Sở sư đệ, đó là Thượng Cổ Yêu Phong, ngươi rải mấy thứ này có ích lợi gì? Xuống đây đi.

Lúc này, nàng mới hiểu được, những đệ tử thiên tài của tông môn Đại Viêm hoàn toàn không thể so được với đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông.

Giờ phút này, nàng thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi quen với thiếu niên này.

Lạc Thanh Chu lại ném một bình, mới xuống sườn núi.

Du Ngư Ngư băng bó vết thương xong xuôi, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, vẻ mặt đáng thương cực kỳ.

La Thường đột nhiên gãi gãi phía sau lưng nói:

- Lưu Ly, ngươi mau tới giúp vi sư xem thử, sau lưng vi sư không phải bị những con Yêu Phong kia đâm trúng chứ?

Lưu Ly nghe vậy, vội vàng đi qua kiểm tra.

Lạc Thanh Chu vừa đi tới phía sau Tử Hà tiên tử, Tử Hà tiên tử cũng gãi sau lưng một chút, sau đó quay đầu nhìn hắn nói.