Một quyền này không chỉ phóng thích ra toàn bộ thực lực của Tông Sư, còn mang theo uy lực của lôi điện màu đỏ, trong nháy mắt đập vỡ hào quang hộ thể bên ngoài cơ thể nàng cùng vầng sáng hộ thể mà ngọc bội trên ngực vừa tạo ra, trực tiếp nện xuống lồng ngực cao vút của nàng!
Biểu tình mị nhãn như tơ của Đường Tâm Nhi, lập tức cứng ngắc, tròng mắt trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra.
Phanh!
Lạc Thanh Chu lại đánh một quyền, trực tiếp xuyên qua lồng ngực nàng!
Sau đó nhìn nàng nói:
- Muốn làm gì? Muốn ăn rắm không?
Đường Tâm Nhi chấn động, há to miệng như muốn phát ra tiếng.
Phanh!
Lạc Thanh Chu lại đánh ra một quyền, trực tiếp đập nát yết hầu của nàng!
Đường Tâm Nhi há to miệng, trợn to hai mắt, như cá khô cạn, khép rồi lại mở, nhưng hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng vào thời điểm đó.
Lạc Thanh Chu lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi mà tuyệt vọng của nàng nói:
- Ta hỏi, ngươi trả lời. Trả lời tốt, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây, hồn phi phách tán. Trả lời không tốt, ta sẽ chặt hai chân ngươi, mang về làm vớ da người!
Đường Tâm Nhi há to miệng: - ...
Một lát sau.
Lạc Thanh Chu dùng một quyền đánh chết nàng, thuận tiện tiêu diệt thần hồn luôn.
Nàng ta trả lời rất tốt.
Cho nên, Lạc Thanh Chu không chút do dự thành toàn cho nàng.
Hóa thi phấn, hỏa cầu.
Mỹ nhân nũng nịu cùng một đôi vớ trắng mềm mại, rất nhanh hóa thành hư không.
Lạc Thanh Chu lại đứng ở chỗ cao, thuận gió rải mấy túi phấn hoa.
Lúc này mới chậm rãi đi trở về.
Khi thân thể hoặc thần hồn đối phương bị thương nặng, đọc tâm thuật lần nào cũng đúng.
Có rất nhiều thông tin hữu ích.
Thiếu nữ này là người của Lưu Tiên phong của Phiêu Miểu Tiên Tông, quả nhiên có quan hệ với Lam Lăng.
Lần này họ vào với một nhiệm vụ.
Ngoại trừ muốn mang hắn về, còn phải giết sạch toàn bộ cao thủ Đại Viêm.
Nhưng không chỉ là vì linh quáng của Đại Viêm.
Bọn họ hình như đã nghe được một vài tin tức từ nơi nào đó, di tích đô thành thượng cổ Yêu tộc hình như ở trong lãnh thổ Đại Viêm.
Họ phải dọn sạch tất cả các chướng ngại vật của Đại Viêm và hoàn toàn kiểm soát Đại Viêm.
Thiếu nữ này bây giờ còn chưa định động thủ với hắn, chỉ là muốn hấp dẫn hắn, chuẩn bị đến lúc đó chờ vị Tư Không trưởng lão kia tới rồi động thủ.
Cho nên hoàn toàn không hề phòng bị hắn.
Có lẽ nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, hắn lại đột nhiên ra tay ngắt hoa, dù sao trước khi tiến vào, hắn cố ý thể hiện mình rất có hứng thú với đôi chân đẹp của nàng.
Tư Không Vân là cao thủ Đại Tông Sư.
Nếu đối phương tới, vậy những người bọn họ khẳng định đều khó tránh khỏi việc ra tay.
Vừa đi vừa nghĩ, Lạc Thanh Chu rất nhanh đã trở lại nơi mọi người nghỉ ngơi.
Lúc này, Thạch Thiên đã mang theo ba nam đệ tử kia trở về, đang trò chuyện vui vẻ với Mộng Y.
Lúc Lạc Thanh Chu trở về, mấy nam đệ tử kia đều nhìn hắn một cái, có chút nghi hoặc.
Ánh mắt Thạch Thiên nhìn về phía sau hắn, khẽ nhíu nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói:
- Sở sư đệ có gặp qua Đường sư muội nhà ta không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Có gặp, hình như nàng ấy đã phát hiện ra một gốc linh dược ở bãi núi bên kia, ta vốn định đi qua, nàng ấy bảo ta cút đi, nàng ấy nói đó là nàng ấy phát hiện ra trước.
Vừa nghe lời này.
Thạch Thiên nhất thời sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ:
- Sở sư đệ đừng để ý, lát nữa chờ nàng tới, ta sẽ nói chuyện lại với nàng.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Lẽ ra Đường sư muội đi hấp dẫn tiểu tử này, làm sao có thể...
Chẳng lẽ Đường sư muội phát hiện ra một gốc linh dược phẩm chất cao hơn, kích động, không thể kiềm chế được cảm xúc chân thật trong lòng?
Lúc này, Mộng Y đứng bên cạnh hắn, vội vàng lấy lòng mở miệng nói:
- Thạch sư huynh, đừng trách Đường sư tỷ. Gốc linh dược kia vốn là Đường sư tỷ phát hiện trước, người bên ngoài cũng không nên đi qua để cho người ta hiểu lầm...
Lập tức lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:
- Sở sư đệ, Đại Viêm chúng ta dù nghèo, nhưng cũng không thể ngấm ngầm cướp đồ của người ta được.
Vừa nghe lời này, La Thường và Lưu Ly đều hơi nhíu mày.
La Thường đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Ta đi qua chỉ là muốn nhắc nhở nàng, trong bụi hoa bên cạnh gốc linh dược kia có một con độc xà đang ẩn núp.
Vừa nghe lời này, Thạch Thiên và ba nam đệ tử kia đều thay đổi sắc mặt.
Thạch Thiên vội vàng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lạc Thanh Chu nhún nhún vai, nói:
- Ta sợ nàng ấy hiểu lầm ta có ý đồ với linh dược của nàng, cho nên nàng bảo ta đi, ta liền lập tức rời đi. Nhưng lúc mới đi, hình như nghe thấy nàng kêu thảm một tiếng.
Thạch Thiên cùng ba nam đệ tử vừa nghe, cuống quít muốn đi tới đó.