- Hiện tại bọn họ cách nhau không xa, nếu như liều lĩnh động thủ có lẽ sẽ có chút khó giải quyết.
- Hoặc là chờ Tư Không sư thúc tới rồi nói tiếp.
- Bất kể lúc nào, cũng không được phép chủ quan.
- Đi thôi, tụ họp lại với nhóm của Ngô sư đệ.
Hai người cùng nhau rời đi.
Mà lúc này.
Nơi bọn họ vừa nói chuyện, chỉ cách tảng đá phía sau hơn mười thước.
Một thiếu nữ bạch y mảnh khảnh, đeo mạng che mặt, đang tĩnh lặng không tiếng động đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ dần dần đi xa.
- Ngu ngốc.
Nàng đột nhiên lẩm bẩm nói. Trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia nghi ngờ và tò mò.
- Sao lại ngốc nghếch?
Trên sườn đồi.
Tử Hà tiên tử đang khom lưng vểnh mông đào thảo dược bình thường, vẻ mặt nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu không trả lời.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sườn núi bên kia.
Một đệ tử khác của Phiêu Miểu Tiên Tông xuất hiện.
Một nam tử mập mạp, đang tươi cười nói chuyện với Mộng Y của Tiên Vân Các.
Mộng Y thoạt nhìn vừa mừng vừa lo, ngượng ngùng mang chút sợ hãi.
Tựa hồ đang hỏi chuyện Phiêu Miểu Tiên Tông sang năm chiêu thu đệ tử.
- Phi Dương, nhiều đất quá, giúp vi sư kéo tay áo đi.
Tử Hà tiên tử đột nhiên nói.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua, do dự một chút, ngồi xổm xuống, đưa tay giúp nàng nhẹ nhàng kéo tay áo đỏ rộng lớn lên, lộ ra một cánh tay ngọc trắng như tuyết.
Tử Hà tiên tử đào thảo dược lên, cất vào trong túi trữ vật.
Sau đó quay đầu nhìn hắn nói:
- Đừng quá lo lắng, lúc trước ở bên ngoài, vị Tư Không trưởng lão kia và sư thúc tổ nói chuyện phiếm, ngươi cũng nghe được. Bọn họ lúc trước vẫn luôn tìm kiếm vị trí đô thành Yêu tộc thượng cổ, gần đây có lẽ nghe được tin tức gì đó, cho nên muốn đi Đại Viêm chúng ta xem thử. Nhưng vì quy tắc mà tam đại tiên tông đã thoả thuận, bọn họ không thể tùy tiện tiến vào quốc gia khác, cho nên...
Lạc Thanh Chu buông tay áo đỏ của nàng ra, nói:
- Cho nên sư phụ cảm thấy, bọn họ cố ý tới đây, muốn tạo mối quan hệ tốt với chúng ta, sau đó nhờ chúng ta mời bọn họ vào?
Tử Hà tiên tử gật gật đầu, nói:
- Hẳn là vậy.
Sau đó nàng nói:
- Thanh Trúc nói với ngươi chưa? Ngươi còn có một đại sư tỷ, tên là Cung Băng, đã vào Phiêu Miểu Tiên Tông làm đệ tử. Vì vậy, đừng sợ họ. Chờ khi có cơ hội, ngươi cũng có thể đi vào, dù sao tài nguyên tu luyện ở nơi đó không phải Lăng Tiêu Tông chúng ta và Đại Viêm có thể so sánh.
Nói xong, nàng nhìn sườn núi đối diện một cái, nói:
- Thấy chưa, Mộng Y kia đã nịnh bợ người ta rồi đấy. Còn ngươi, cũng nên tạo mối quan hệ tốt với họ sớm đi thì hơn.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn nàng nói:
- Sư phụ, ngươi làm Tông chủ Lăng Tiêu tông bao nhiêu năm rồi?
Tử Hà tiên tử nghe vậy hơi giật mình, nói:
- Hỏi cái này làm gì?
Lạc Thanh Chu nhìn con mắt trong suốt ôn nhuận của nàng, cười cười, nói:
- Không có gì.
Ngẫm lại cũng đúng.
Chuyện Phiêu Miểu Tiên Tông mơ ước linh quáng và quân đội của Đại Viêm, muốn khống chế Hoàng đế Đại Viêm làm con rối, Nữ đế cũng không cần phải nói với Tông chủ trẻ tuổi như sư phụ.
Dù sao còn chưa đến lúc chính thức trở mặt.
Hơn nữa, đối phương cũng đều hành động bí mật, Nữ đế không có bất kỳ chứng cớ nào.
Chuyện này, có lẽ chỉ có Nữ đế, lão tổ các tông và một số ít người biết.
Thông qua đoạn đối thoại của lão tổ cùng Lạc tiền bối Tiên Vân các với vị Tư Không trưởng lão Phiêu Miểu Tiên Tông, bọn họ tựa hồ đã sớm cảnh giác đối phương.
Về phần thế hệ trẻ, có lẽ đều không biết.
Mà hắn, cũng là trùng hợp biết từ chỗ Nữ đế.
- Sư phụ thật đơn thuần.
Trong lòng hắn âm thầm nói, đưa tay giúp sư phụ phủi cỏ trên váy đỏ.
Tử Hà tiên tử nhất thời nhướng mày liễu:
- Nghiệt đồ, váy của vi sư, há có thể tùy tiện đụng vào? Không có quy củ.
Dứt lời, nàng vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh trắng như tuyết, vẻ mặt yếu ớt nói:
- Chân thật tê, đỡ vi sư đứng lên...
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, trong sơn cốc cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai quen thuộc!
- Là Ngư Ngư.
Thân ảnh Tử Hà tiên tử chợt lóe lên, biến mất tại chỗ!
Tại thời điểm này.
Những người khác đang hái thuốc bốn phía cách đó không xa, nghe được âm thanh, cũng đều biến sắc, lập tức chạy tới.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau sư phụ, rất nhanh đi tới sơn cốc.
Du Ngư Ngư kinh hoảng bỏ chạy, miệng thét chói tai nói:
- Tông chủ! Ong! Một con ong rất lớn.
Lạc Thanh Chu phát hiện trên tay phải của nàng đã bị đốt một cái, phồng lên một cục lớn.
Đúng lúc này, một trận tiếng ong ong khiến da đầu người ta tê dại, như sấm rền truyền đến!