Mộng Y cười đi xuống, vẻ mặt vui vẻ tươi cười, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Tử Hà tiên tử nói:
- Mọi người hãy tách ra, như vậy phạm vi tìm kiếm sẽ rộng hơn. Nhưng cũng không nên đi quá xa, có chuyện thì lập tức hô to.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Nếu nhiều người đều tập hợp ở một chỗ, rất dễ bỏ lỡ nhiều nơi khác.
Hơn nữa nếu lại phát hiện linh dược tốt hơn, có thể sẽ sinh ra mâu thuẫn, đều nói mình nhìn thấy trước, vậy phải làm sao?
Mọi người đều mạo hiểm tiến vào vì tài nguyên tu luyện và không thể để họ ra ngoài chỉ vì họ là bằng hữu.
Vì vậy, mỗi người tự tìm lấy, tùy vào bản lĩnh và vận may của mình, cho dù có người ghen tị cũng không nói lời nào.
Mọi người lập tức tách ra, đi về một hướng khác nhau.
Lạc Thanh Chu tiếp tục đi vào trong u cốc.
Linh dược mà hắn đang tìm tương đối quý hiếm, chắc không thể tìm được ở bên ngoài.
Có khảng năng nơi này có thể đã bị người khác vơ vét.
- Đồ nhi, ngươi không đi theo vi sư sao?
Đột nhiên Tử Hà tiên tử ở trên bên trái sườn núi hô to.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Không, đệ tử sẽ tự mình đi vào trong tìm. Sư phụ nếu có phân phó, cứ việc hô to là được.
Tử Hà tiên tử dặn dò:
- Đừng vào bên trong qua sâu, cẩn thận có nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.
Trong u cốc có một ít cây nhỏ mọc thưa thớt, nếu như có sét đánh, có lẽ không thể đến nơi này.
Tuy nhiên, vẫn còn hy vọng tìm kiếm Kim Thiền Thảo.
Hắn vừa đi về phía trước, vừa quan sát xung quanh, đột nhiên dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ tên Bạch Vi Nhi, cũng theo vào.
- Bạch cô nương cần linh dược gì?
Lạc Thanh Chu chủ động hỏi.
Nếu như lát nữa phát hiện Kim Thiền Thảo, hắn nhất định sẽ giành lấy.
Mặc dù đối phương cũng muốn, hắn khẳng định cũng sẽ không khách khí.
Đương nhiên, nếu như đối phương phát hiện trước, hái trước, hắn hy vọng có thể dùng linh dược khác đổi lấy.
Có rất nhiều linh dược trong túi trữ vật của hắn.
Bạch Vi Nhi lạnh lùng đi ngang qua hắn, như thể nàng không để tâm đến lời hắn nói.
Khi nàng lướt qua, Lạc Thanh Chu cảm thấy như có một luồng không khí lạnh ập tới.
Có lẽ là vì có liên quan đến Nguyệt tỷ tỷ.
Hắn thực sự rất có thiện cảm với nữ tử này.
Nguyệt tỷ tỷ bất đắc dĩ tu luyện loại công pháp này.
Nữ tử này càng bất đắc dĩ, nếu không tu luyện loại công pháp này nàng sẽ chết.
Trời sinh không trọn vẹn, liệu có cách nào khác không?
Hai người, một người đi trước, một người đi sau, đi vào sâu trong u cốc.
Phía trước đột nhiên xuất hiện ngã ba đường.
Lạc Thanh Chu thấy thiếu nữ kia đi về phía bên phải, hắn liền đi về phía bên trái.
- A, Cửu Dương Thảo.
Vừa đi được một đoạn, hắn đột nhiên phát hiện dưới một tảng đá mọc lên một gốc cây trắng như tuyết.
Hắn lập tức nhận ra.
Cửu Dương Thảo tuy không được cho là linh dược quý hiếm, nhưng cũng tương đối có giá trị, có thể luyện chế các loại đan dược.
Hắn lập tức lấy cuốc ra, chuẩn bị đào.
Đúng lúc này, từ bên cạnh hắn bỗng có một trận gió mạnh thổi tới, ‘vù’ một tiếng, một cây cuốc buộc dây đỏ đột nhiên xẹt qua người hắn, chuẩn xác đâm thẳng vào rễ cây linh dược.
Lạc Thanh Chu trầm xuống, quay đầu nhìn lại.
Đường Tâm Nhi mặc váy trắng đến đầu gối, trên đùi mang tất trắng, Đường Tâm Nhi là nữ đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông, cười tủm tỉm đứng ở sườn núi cách đó không xa nhìn hắn, ngọt ngào nói:
- Sở ca ca, tiểu muội vừa rồi cần Cửu Dương Thảo, có thể nhường gốc Cửu Dương Thảo này cho tiểu muội không?
- Ngu xuẩn.
Lạc Thanh Chu mắng một câu, trực tiếp cầm cuốc đi qua, cẩn thận đào gốc Cửu Dương Thảo kia lên, bỏ vào trong túi trữ vật.
Đường Tâm Nhi nhíu mày, váy đung đưa đi tới, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Sở ca ca, ngươi vừa nói cái gì? Cái gì mà ngu xuẩn? Sở ca ca đang mắng ta sao?
Lạc Thanh Chu cất cuốc, nhìn nàng nói:
- Ta mắng ngươi làm gì? Ở nơi ta sống hay nói như vậy, có nghĩa là ta cũng cần nó.
- Ôi!
Lúc này, Đường Tâm Nhi đột nhiên kêu lên.
Khi nàng bước xuống sườn núi, chân nàng đột nhiên trượt xuống suýt ngã.
Nàng đứng vững, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm chân phải nhíu mày nói:
- Xong, vớ của ta bị rách rồi...
Lập tức nàng ngẩng đầu, điềm đạm đáng thương nói:
- Sở ca ca, ngươi có thể... Hả? Sở ca ca?
Thân ảnh vừa rồi còn đứng ở phía trước, đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Lúc này, giọng của Lạc Thanh Chu từ một sườn núi xa xa truyền đến:
- Sư phụ, đồ nhi vừa rồi hái được một gốc Cửu Dương Thảo, còn gặp phải một tên ngốc.
Đường Tâm Nhi ngẩn ra, đứng lên.
Từ sau lưng sườn đồi, một dáng người đi ra, trầm giọng nói:
- Không vội, lát nữa kết thân đi cùng bọn họ, thăm dò thực lực chân chính của bọn họ rồi mới động thủ.