Nói xong, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai khác, lập tức nhẹ nhàng vén váy lên, lộ ra tất màu da bên trong, đắc ý nói:
- Vớ này của chúng ta, mặc thoải mái, sờ cũng thoải mái.
Nếu như có thể dựa vào vị Nguyệt Vũ cô nương này, mở rộng thị trường vào trong cung, nói không chừng sau này Nguyệt Y Phường của nàng sẽ biến thành hoàng thương, vậy mới gọi là lợi hại.
Trên mặt Nguyệt Vũ lộ ra một tia xấu hổ, nhiệt tình khó từ chối, chỉ đành vươn tay, sờ một chút.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Mềm không? Mượt không?
Nói xong, nàng còn dùng hai đầu ngón tay kéo một cái, búng một phát, đắc ý nói:
- Còn rất đàn hồi đấy.
Nguyệt Vũ: - ...
- Nguyệt Vũ cô nương, ngươi lại nhìn trên này... Khụ khụ...
Nàng vội vàng đặt váy xuống rồi đứng thẳng dậy.
Lạc Thanh Chu từ hành lang bên cạnh đi tới, sau khi nhìn thấy hai người, chắp tay:
- Nhạc mẫu đại nhân, Nguyệt Vũ cô nương.
Tống Như Nguyệt vội vàng cười nói:
- Thanh Chu, bệ hạ kêu ngươi tiến cung.
Nguyệt Vũ phức tạp nhìn hắn một cái, hơi cúi đầu, cung kính nói:
- Lạc công tử, bệ hạ ở Vị Ương cung chờ ngài.
Lạc Thanh Chu chắp tay đáp lễ, dừng một chút, nói:
- Nguyệt Vũ cô nương, nếu là phong thưởng, mời cô nương giúp tại hạ tạ ơn bệ hạ, nói tại hạ tạm thời còn không muốn làm quan.
Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt lập tức cứng đờ.
Đang muốn nói chuyện, Tần nhị tiểu thư từ hành lang dài bên cạnh đi tới, nhẹ giọng nói:
- Mẫu thân, thân thể tỷ tỷ không thoải mái lắm, chúng ta đi xem nàng đi.
Tống Như Nguyệt còn muốn nói, Tần nhị tiểu thư lại kéo tay nàng lại, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, chuyện của Thanh Chu ca ca, để cho chàng ấy tự mình làm chủ đi.
Tống Như Nguyệt bĩu môi, ủy khuất bị nàng kéo đi, đi đến góc hành lang còn nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Mẫu thân không phải suy nghĩ cho hắn sao, nếu hắn làm quan, mẫu thân hắn ở trên trời, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ rất vui mừng...
Lạc Thanh Chu nghe vào trong tai, mặt không gợn sóng.
Nguyệt Vũ nhẹ giọng nói:
- Lạc công tử muốn từ chối, cũng nên tiến cung trực tiếp nói với bệ hạ, tiểu nữ không dám truyền lời như vậy.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Đi thôi.
Hai người ra khỏi phủ đệ.
Dưới bậc thềm cổng, có một chiếc xe ngựa được trang trí lộng lẫy.
Nguyệt Vũ mời hắn lên trước, sau đó tự mình cũng ngồi vào.
Chiếc xe ngựa đi ra khỏi con hẻm.
Bên trong xe, yên tĩnh một lát.
Nguyệt Vũ nhìn về phía hắn, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Vì sao Lạc công tử không muốn làm quan? Người đọc sách đều chen rách đầu muốn làm quan, rạng rỡ tổ tông.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Quá bận, không có thời gian.
Nguyệt Vũ hơi giật mình, lập tức im lặng.
Im lặng một lúc.
Nàng phức tạp thấp giọng nói:
- Quả thực, Lạc công tử là người đọc sách, lại là võ giả, không chỉ phải đọc sách, còn phải luyện võ, đúng là không có thời gian làm quan.
Một màn chém đầu Hoàng đế ở Vĩnh Duyên cung ngày đó, nàng tin mình vĩnh viễn sẽ không quên.
Một màn kia, xuất hiện trong mộng của nàng liên tục mấy đêm.
Nàng dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người đọc sách tao nhã đầy bụng tài hoa trước mắt này lại là một võ giả lợi hại như vậy, hơn nữa còn dám tiến cung ám sát Hoàng đế...
Đương nhiên, nàng còn không thể tưởng tượng được, Lạc công tử trước mắt, lại chính là vị... Sở công tử kia.
- Đúng rồi Lạc công tử, quần áo trong cửa hàng Tần gia, ai thiết kế vậy?
Nhìn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đột nhiên chuyển đề tài.
Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi giật mình, không nghĩ nàng sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, dừng một chút, nói:
- Hình như là nha hoàn trong nhà thiết kế.
Trong mắt Nguyệt Vũ mỉm cười:
- Thật sao? Nha hoàn nhà Lạc công tử thật lợi hại. Vậy Lạc công tử có thấy mấy bộ quần áo kia không?
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:
- Đương nhiên đã xem qua.
Vấn đề này không có gì phải giấu cả.
Hắn đã thành thân, cũng không phải tiểu xử nam cái gì cũng không biết.
Nguyệt Vũ lại nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng kéo váy trắng trên đùi lên, lộ ra một đoạn bắp chân xinh đẹp bọc bởi tất trắng, nhẹ giọng nói:
- Công tử biết loại vớ này không?
Lạc Thanh Chu liếc mắt một cái, mặt không gợn sóng:
- Không biết.
Nguyệt Vũ cười buông váy xuống, nói:
- Ta thường luyện múa, cho nên thích mặc loại vớ này. Lúc trước vào lần đầu tiên phát hiện loại vớ này, là ở trên đùi Mỹ Kiêu quận chúa..
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, không nói gì.
Nguyệt Vũ lại cười nói:
- Mặc vào quả thực rất thoải mái, lúc trước Nguyệt Ảnh rất không thích, nhưng sau khi mặc một lần, nàng liền thích nó, chỉ là Nguyệt Ảnh thích màu đen. Nàng phải tập võ mỗi ngày, vì vậy mặc nó thoải mái hơn. Đặc biệt là lúc nàng mặc áo giáp mềm, mặc vớ này vào, còn nhẹ nhàng, dễ di chuyển hơn rất nhiều...